T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Thành Chương và “Việt phủ”

Việt phủ Thành Chương

(Nguồn: Báo Tiếng Dân)

FB Phạm Lưu Vũ

Ông Thành Chương là một họa sĩ vào loại Việt tài, nhân một nghìn lần thì thành Nhân tài, một triệu lần thì thành Thiên tài. Ông xây cái “Việt phủ” mang tên mình như một nồi lẩu khổng lồ, chứa đựng những dấu vết của văn hóa Việt và chứa cả những lời trầm trồ. Sẵn tiền nhiều như quân Nguyên, ông sử dụng cái tài 3 trong một của mình để làm nên điều đó: họa sĩ, cổ học và… con buôn.

Bằng nhiều cách khác nhau, từ mã thượng đến hạ tiện, chủ yếu là hạ tiện, ông đã mang về cái diện tích đúng 1 ha của mình vô số vật thể, về với ông nó biến thành “cổ vật”. Một dòng họ thiếu tiền thừa gốc ở Huế, cho ông cơ hội dùng tiền dỡ cả nhà thờ, nậy từng viên gạch lát sân đem về phục dựng, mấy đứa trẻ chăn trâu ở cánh đồng vớ mấy đồng bạc lẻ của ông, đã đào trộm cái cọc đá cột trâu hàng trăm năm, trâu nó cọ mòn đến 1 nửa, nhẵn thín, bọn ăn cắp vặt ở làng nào đó đã ăn trộm những con chó đá, ở đền chùa, miếu mạo, đình làng? đem bán cho ông… Tuốt tuột từ cối xay, gáo dừa, cầu ao, giếng nước… ở cuộc đời thì nó vô văn, về với ông thì nó là cổ vật.

Cái sân nhỏ bày lũ chó đá các kiểu ấy mới ngộ nghĩnh làm sao. Làm người xem nghĩ đến những buổi thiết triều ngày trước hay quang cảnh ở buồng diên hồng ngày nay… Chỗ nào cũng cổ vật có giá, chậu bát đời Trần, gốm sứ đời Minh… có khi bày trong tủ kính, có khi xếp trong ngăn kéo, gầm sập… Nhiều không kể xiết, tiền không tính được.

Trăm tỉ, ngàn tỉ? giỏi mấy cũng không thể tính được. Từ bao giờ, lúc nào càng không thể biết. Chỉ biết rằng ông vẫn cặm cụi thu từng đồng tiền vé vào cửa, 150 ngàn gọi là “mua” cuốn cataloge giới thiệu, bé bằng bàn tay, in bằng ốp sét… Ông cặm cụi với việc làm nghệ sĩ, chăm chút và thu tiền cho Việt phủ của mình, đến nỗi không hề biết ở đâu đó có formosa, có ngư dân bị nạn “nước lạ”, có cá chết, có “đặc khu”, có học trò ăn tát…

Mắt nghệ sĩ của ông long lanh trước giá vẽ, mắt sưu tập của ông hau háu trước “cổ vật”, mắt con buôn của ông sáng quắc trước cơ hội bòn tiền… Nhưng trước cuộc đời và thế sự, thì mắt ông… bị mù. Cặp tai của ông trước những việc ấy… thì cũng tinh tường và điếc đặc như thế.

Cổ vật trăm năm, nghìn năm… bởi vì nó biết thở, cho nên có linh hồn. Có linh hồn, nghĩa là nó bước vào sinh diệt, bước vào sinh diệt, nghĩa là nó vô thường, cùng với cả cõi Ta Bà này. Nếu nay mai người ta xua ông đi chỗ khác cùng với lũ chó đá, cối xay… của mình, gọi là để giữ gìn cái “kỉ cương” rệu rã, thì cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, bởi mọi việc đều có chữ: ĐÁNG ĐỜI.

Đọc Thêm:

Dinh cơ đồ sộ nhưng vẫn khiến Thành Chương lao đao vì thua lỗ

Bài Mới Nhất
Search