T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Trần Vấn Lệ: Gió Lung Lay Bờ Cây Bên Sông/Chào Bình Minh Bonjour/Khi Đi Qua Cánh Đồng

Bến cũ con đò – Tranh: Mai Tâm

Gió Lung Lay Bờ Cây Bên Sông

Trời xanh ngắt.  Vườn hiu hiu gió.  Mùa Thu rồi mà như mới chớm Thu.  Sáng tinh sương có chút sương mù, một chút thôi rồi chan chứa nắng…

Anh mở bài thơ, em nhìn coi có đặng?  Anh thích đưa vào hai chữ chứa chan.  Anh nhớ Biên Hòa, anh nhớ xóm, nhớ làng, nhớ những chiếc lá vàng bay khi trời lạnh, bây giờ là Đồng Nai tên tỉnh…nghe như có bước chân nai!

Không có chi tồn tại hoài hoài.  Anh nghe nói Chứa Chan đã mất.  Người ta phá núi để làm nên sự thật:  nước Việt Nam thống nhất hòa bình.  Chứa Chan là chan chứa cái tình…cần chi nữa cái-tình-trời-đất?  Đừng tưởng núi là nơi cao nhất, còn nhiều chỗ cao hơn là nóc nhà lầu!  Còn có nhiều cái cao hơn là thuế là sưu, là xã hội hóa, là con cừu ăn cỏ…

Vườn của anh vườn hiu hiu gió… Vườn người ta cũng lặng lẽ kia kìa.  Hai mươi tám năm đứng ngó đèn khuya hơn mười lăm năm ở quê nhà tối mịt!  Nhắc cái tên núi non mình thích, nghe nhẹ lòng mà lệ chứa chan!  Rồi Dran, Đà Lạt, rồi Sapa, rồi An Giang, Kiên Giang…tất cả hóa đường dài cát bụi, tất cả nằm trong câu than:  Vì đâu nên nỗi?  Nói nghẹn lời, không nói cũng đau!

Ai mới vuốt phím tỳ bà nao nao.  Sợi tóc rụng, sợi tóc nào yêu quý?  Mùi của em ôi mùi kiều mỵ, gió lung lay bờ cây bên sông…

Chào Bình Minh Bonjour

Không còn gì vui hơn:  sáng thức dậy mở cửa, ngó ra vườn hoa nở…Hoa thức dậy với mình!

Không lời nào đẹp hơn:  Chào Bình Minh Ngày Mới!  Những con bướm như đợi mặt trời, rủ nắng bay…

Ô nắng bay lên cây!  Khói huyền ta thả đó…Mình bỗng thành làn gió, mình bỗng thành làn sương!

Ta nhìn xa, xa hơn:  xe bus vàng vừa tới, những đứa học trò đợi / leo lên xe, xe đi…

Không còn gì, có gì?  Chữ Vô Thường nghĩa vậy…là những gì mình thấy giống như là giấc mơ?

Chữ Vô Thường là Thơ – hồi nãy mình chưa có, bây giờ có, rồi đó…gió thơm trên bàn tay…

Tôi nói chuyện với ngày bởi có ai đâu nói!  Những dấu than dấu hỏi, cỏ vàng gió lung lay…

Cỏ vàng gió lung lay, mùa Thu rồi, bước khẽ, tóc thề em gió rẽ / những đường ngôi dễ thương…

Đời quả thật vô thường, muốn nghĩ sao cũng được,  cọng khói huyền lả lướt rồi tan, tan như mơ…

Tôi nâng niu cành hoa…tôi nghĩ mình là bướm, tiếng chuông Chùa giao hưởng tiếng lòng tôi long lanh…

Tôi nói với bình minh:  Anh Chào Em Yêu Quý.  Tôi nói với ai thế?  Ai…cũng là Bình Minh?

Khi Đi Qua Cánh Đồng

Tôi đi qua cánh đồng / lúa chín đều, vàng rực…Hạt hạt đều…như thóc / cúi rạp đầu, dễ thương!

Đây, dấu hiệu ngoan cường / của hạng người quân tử/ có nhân cách đối xử / là cúi đầu khiêm cung?

Tự nhiên tôi thấy lòng / mình nhẹ nhàng như gió / bay qua cánh đồng lúa / thơm ngát mùi hương quê…

Tôi nghĩ tới ngày về / nhớ thương càng rộn rã / nghĩ lúa từ cây mạ / mà lớn lên thế này!

Tôi dừng bước, vòng tay / thấy mình còn nhỏ dại.  Ôi tóc tôi gió chải / trên đồng cỏ mà thôi…

Tôi nhìn cuối chân trời.  Chân trời xa tắp tít….  Phải chi còn con nít / tôi vỗ cánh tôi bay…

Như con cò, như mây…như hàng cây bờ giậu, không màng gì chỗ đậu / thời chưa có thái bình!

Đây không phải quê mình, lúa chín màu Cố Lý.  Tôi ngồi xuống, nhìn kỹ…nước mắt và mồ hôi!

Ba Mạ của con ơi!  Bà con của tôi ạ!  Tôi thành người-xa-lạ…từ bao giờ?  Bao giờ?

Tôi nâng niu câu thơ là gié lúa vàng rực.  Tôi biết mình không khóc…nhưng tôi đã làm sao?

Trần Vấn Lệ

©T.Vấn 2022

Bài Mới Nhất
Search