T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Trần Vấn Lệ: NHỮNG BÀI THƠ CUỐI CÙNG CỦA THÁNG MƯỜI HAI 2023

HAPPY NEW YEAR 2024

Còn một ngày nữa, hết / Một Năm Rất Tự Hào!  Dân tộc mình chiêm bao…dân số chừ Trăm Triệu! (*).

Không ai nói “Tôi hiểu vì sao dân mình tăng!”.  Ba Mươi Bốn Bảy Lăm…chưa đầy bốn mươi triệu!

Thống nhất sống Đói, Thiếu.  Giải Phóng thành lang thang!  Hai chục vạn Sĩ Quan miền Nam vào Cải Tạo!

Triệu triệu nhà không gạo,  Kinh Tế Mới bọt bèo.  Cả nước sống thật nghèo… thế mà rồi qua hết!

“Đổi Mới Hay Là Chết!” (**), câu khẩu hiệu rợn người… Một triệu người chết trôi…Một triệu người cặp bến!

Đường đi rồi cũng đến!  Đến cái ngày hôm nay… để còn một ngày mai / mừng Năm Mới!  Năm Mới!

Thơ không là tiếng nói!  Có nói thì… bâng quơ!  Có nói thì… Hoan Hô!  Hoan Hô!  Hoan Hô!  Và Hoan Hô!

Chúng Ta Mừng Năm Mới!

(*) Dân số Việt Nam hiện là 100.300.000, một trăm triệu ba trăm ngàn người!  Năm 2023, trẻ khai sinh là 83.000 bé!

(**) “Đổi Mới hay là Chết!”, khẩu hiệu thành quyết tâm khi Đồng Chí Nguyễn Văn Linh và Võ Văn Kiệt lãnh đạo đất nước… Dân Việt Nam qua cửa Thần Phù!

EM ƠI KHI MÌNH NHỚ CHUYỆN GÌ CŨNG THÀNH THƠ

Ngay ngày đầu Năm Mới em có mặt Sài Gòn!  Em đặt xuống nụ hôn trên mặt thành phố cũ!

Tất cả hoa đều nở, đều nhất Hoa Hướng Dương! Tổ Quốc em cái vườn Hoa Đầu Năm Rực Rỡ!

Em vuốt tà áo nhớ.  Em vuốt mái tóc yêu.  Tất cả chim đều kêu mừng em chào buổi sáng!

Thành Phố cũ đang rạng Rạng Đông lên từ từ.  Xung quanh em đều thơ quanh co Kênh Nhiêu Lộc…

Em nhớ ngày em khóc nước mắt đầy con kênh rồi em đi lênh đênh… bây giờ Thánh Phố Cũ!

*

Những hàng me đã nhớ em mà lá rụng nhiều nay chẳng còn bao nhiêu… còn bao nhiêu vẫn đẹp.

Khi hai mắt em khép, em biết chuyện gì không?  Dưới chân em tấm lòng anh trải mừng em đó…

Bài thơ này là gió anh thổi tóc em xưa.  Coi như Thơ Tự Do dù mỗi câu năm chữ…

Em ơi khi mình nhớ chuyện gì cũng là Thơ!

RỪNG XƯA RỪNG TAN HOANG

Còn một ngày là hết năm cũ rồi!  Hôm nay!  Có thể mưa tuần này.  Có thể rồi trôi hết…

Hết sự sống là chết?  Hết nỗi buồn là vui?  Quê Hương vẫn cuối trời.  Hy vọng nào le lói?

Thư thăm bạn, có gửi.  Thư hồi âm thì không.  Đường xa cách biển sông… thật tình là sương khói…

Trên rất cao vời vợi, sương khói ở đâu nà?  Trên phi đạo dài, xa; khép lại là phi cảng…

Ngày đi đèn mở sáng.  Ngày về, đèn chói chang…Người, còn người xếp hàng,  …mà tan hàng: hiu quạnh!

Buồn.  Vẫn buồn lấp lánh những giọt lệ tha hương…

*

Dừng lại.  Và bấm chuông.  Ngôi nhà xưa, chủ mới.  Nghe được cái giọng nói…, hiểu mà, nghe, mà… ngẩn ngơ.

Tất cả chỉ là mơ… Như hôm nay, ngày hết, mai còn ngày lê lết!  Thời gian cái bóng nhòa…

Năm hai ngàn hai ba.  Năm hai ngàn hai bốn.  Năm nào cũng năm muộn… tàn một đời xanh… Xuân!

Nhìn nhánh đào mọc mầm.  Nhìn lại mình, cằn cỗi.  Em!  Không còn gì nói, thôi…chúng mình làm thinh!

Cái bóng không có hình.  Thời gian là bóng nắng.  Còn hàng cây im lặng…Rừng xưa xưa rưng rưng…

Rừng xưa… Rừng tan hoang.

LỜI QUÊ GÓP NHẶT

Còn ba ngày nữa là Năm Mới. Dương Lịch.

Còn ba ngày nữa là hết Năm Cũ.  Dương Lịch.

Năm không phải Chiếc Áo,

Năm là Thời Gian!

.

Chiếc Áo mình thấy và hiểu rõ ràng.

Thời Gian mình biết và hiểu không rõ ràng.

Chiếc lá xanh rồi vàng, rồi rụng…tự nhiên.

Năm Cũ qua, Năm Mới tới… có thể ba ngày nữa, có thể không chỉ ba ngày nữa… tùy năm.

.

Ngày, Đêm mình phân biệt được vì nó tự nhiên.

Năm Cũ, Năm Mới, mình làm thơ, viết bài Diễu Văn hay Nói với nhau.

Trước năm 1975, Tàu Lục Điạ, không có Tết Nguyên Đán. 

Tàu Đài Loan, Hong Kong, Hoa Kiều ở đâu đâu cũng có tết Nguyên Đán.

Việt Nam, tên nước do Tàu đặt (1804), từ năm 1955 nửa nước phía Bắc chỉ biết Tết Tây giống như Tàu.

Việt Nam, tên nước hỗn tạp Cộng Sản – Cộng Hòa, từ 1976, đều chỉ biết Tết Tây.

.

Việt Nam, tả pín lù, được cỡi trói, 1989, vì “Đổi Mới Hay Là Chết” lập lại Tết TA…sau Tết Tây, như Việt Nam Cộng Hòa từ 1975 về trước…

.

Tung Cẩu tức Trung Quốc, bắt chước Việt Nam.  

Thế giới rất Vui!  

Đâu có người Việt Nam, người Tàu, đều có Tết Nguyên Đán.

Nhật Bản, Triều Tiên chỉ biết Tết Tây, không có trò Vui trong ngày đầu Âm Lịch.

.

Lịch hiện hành, lâu nay, cả thế giới, đúng ra là Lịch Âm Dương.

Ba ngày nữa, mình treo Lịch Mới, lịch cả thế giới dùng. 

Là Công Lịch.  

Là Lịch nước nào cũng Công Nhận.  

Không phải là Lịch Công Giáo.

.

Bốn mươi tám ngày nữa, Liên Hiệp Quốc xác nhận Có Tết Nguyên Đán, nhân viên tất cả quốc tịch được nghỉ công việc để Mừng. 

.

Đồng Bào Mạn Ngược ở miền Bắc, đồng bào Thượng ở miền Trung và đồng bào Chăm hay Thủy Chân Lạp có Tết riêng của họ theo kết quả thu hoạch sau vụ mùa lớn nhất bảo đảm dự trữ luơng thực lâu dài.

.

Đâu ra đó.

.

Tôi đang nhìn Công Lịch.  Nghĩ, thấy và viết… cho Vui!

.

Coi như ” lời quê góp nhặt” (Nguyễn Du).

Coi như “lời quê dù vụng hay hèn cũng xin lượng biển uy đèn thứ cho” (Nguyễn Đình Chiểu).

ÁO QUẦN CHE TẤM THÂN KHÔNG GÌ CHE CON MẮT

Sau Noel, đúng vậy, lạnh!  Trời lạnh nhiều hơn…Còn tháng rưỡi nữa hơn, Tết mình mới bớt lạnh…

Lúc đó thì Xuân đến và ấm áp lắm rồi!  Nhưng ai cấm được Trời nếu…Trời còn lạnh tiếp?

Theo thời gian không kịp…thì đứng lại để run!  Ba lớp áo che thân, không có gì che mắt!

Tha hồ mưa đếm giọt xuống lòng người tha hương!  Hãy đưa mặt anh hôn hỡi người tình băng giá…

Hỡi người tình xa lạ… trên đường khuya rất dài!  Nghĩa là đâu có ai… chỉ bài thơ thấp thoáng!

*

Thế giới đang có loạn.  Nhiều nước có chiến tranh.  Trung Đông không Noel, hang Bethlehem lạnh ngắt!

Ucraine mất đất, Nga thêm đạn, thêm quân.  Con đường tuyết đóng băng, giày đế đinh vẫn trượt!

Sau Noel, tôi lướt qua bài thơ; thở dài.  Tưởng tượng tóc em bay giữa Sài Gòn mưa gió…

Những hồi chuông vừa đổ,  Sài Gòn ràn rụa khuya.  Chúa chắc chắn có về, người đi thì vĩnh viễn?

Đời người giấc mộng huyễn, lấp lánh sao bay bay…

THƠ TÔI AI ĐAU XÓT KHÓC ĐI TÌNH BÂNG QUƠ

Bạn biết mình rồi mà, mình là người không Đạo… Mình chỉ là đi dạo ngang Nhà Chùa, Nhà Thờ.  Có khi, một buổi trưa, mình đi ngang Thánh Thất. (ở đây không thờ Phật mà thờ những ông Tiên).  Mình thấy mỗi nơi riêng thờ ai người ta quý.  Có lẽ mình là quỷ, là… con ma-cà-bông?  Mình nghĩ cái chung chung, ai có lòng của họ… còn mình chỉ là gió, gió bay qua tóc thề… gió bay về miệt quê có con đò không khách nằm yên nơi tịch mịch chờ một tiếng người kêu…

.

Ôi chao ôi mái chèo, nằm im…sao động đậy?  Chắc tại vì nước chảy chở cái bóng lau theo?  Có tiếng vịt gọi chiều.  Chiều ơi trào nước mắt!

*

Tôi, từ xa Tổ Quốc thấy lòng sao cứ buồn.  Vài câu thơ mới tuôn chép vội vàng lên giấy, lát nữa mình đốt cháy, Tổ Quốc mình ra sao?

Hình như tôi nghẹn ngào?  Làm sao lau ngày tháng?  Lau luôn hồn lãng mạn…mái tóc thề ai bay!  Có thể có một ngày tôi ngồi im, bất động.  Chung quanh tôi, cuộc sống đồng vọng tiếng hò lơ… Ngày xưa, những ngày xưa, ruộng, rừng, chân lính giẫm.  Có những giọt máu thắm thấm đẫm cỏ bên đường.  Chiếc trực thăng cứu thương quạt lách lau ngả rạp…

.

Bây giờ, cuối tháng Chạp,

tối nay Lễ Noel,

tôi ngồi, mặt, ngước lên,

nước mắt tôi chảy xuống…

.

Chưa về, tôi đã muộn:  Cha Mẹ tôi không còn!  Ai ngậm trái bồ hòn ai ơi tình vẫn ngọt… Thơ tôi ai đau xót khóc thương tình bâng quơ?

ƯỚC NHỈ PHẢI CHI TRỜI CÓ NẮNG

Trời không có nắng sau ngày mưa.  Không thấy mây xanh, bốn phía mờ… Ấm, có ấm hơn nhưng vẫn lạnh.  Mặt sân thì đã thấy khô khô…

Đoạn mở đầu, chơi, không thích thú; lòng riêng tôi vẫn thích thì sao?  Hỏi em, cái mặt em ngơ ngác… không thể làm thinh cái miệng đâu!

Ờ nhỉ!  Cứ hôn!  Ai có cấm?  Em cười như thể nụ hoa xinh!  Hôn em không đếm, trên đầu tóc vì nghĩ anh đang đếm sợi tình…

Có rối như tơ?  Không dám chắc!  Cỏ buồn như liễu đứng bờ lau?  Có sầu man mác từng khe lách… sao nghẹn ngào như muốn nghẹn ngào!

Lát nữa mình xa, em trở ngược; chân mây anh sẽ đên chân mây?  Thưở non thời nước, buồn, im ắng, đời lặng yên mà Đông với Tây!

Hai đứa hiền như cỏ rất hiền, trời không có nắng, gió xô nghiêng… Em về, anh thấy nghiêng triền núi, và, nước mắt hình như nghiêng cả sông?

Anh chép bài thơ không có nắng.  Không có gì…hay cũng có gì?  Có. thương, đã nói, giờ không nói! Có nhớ… Trời ơi mình chia tay!

Thuyền xuôi.  Gió ngược.  Chân mây cuốn hai mí chân mày em cuốn theo?  Không có gì đâu, dòng nước cuộn. nỗi buồn lơ lửng áng mây treo…

Bài thơ này chép xong rồi đó.  Sau mấy ngày mưa bốc khói mờ.  Ước nhỉ phải chi trời có nắng, mắt người ướt mấy cũng rồi khô…

Noel Noel… Noel

Tôi có thấy bản tin đó – một Thảm Nạn Ở Nhà Thờ.  

Không ai ngờ không ai ngờ. Máu và nước mắt.  

Nhiều xác người co quắp, họ định chạy đi đâu?


Sáng Chủ Nhật 5/11/2017, 

Devin Patrick Kelly dùng súng trường bắn xối xả vào những người đang dự lễ trong nhà thờ Baptist tại Sutherland Springs, Texas làm ít nhất 26 người chết trong đó có một bé mới 18 tháng tuổi. Nhiều người khác bị thương.

Hai mươi sáu người chết oan?  

Chắc không!  Họ ở trong Nhà Thờ.

Họ cầu nguyện và họ… hết!

Hai mươi sáu người chết và nhiều người khác bị thương!

.

Tất cả chúng ta đều đi chung một đường,

ai mệt thì ngả xuống.

Còn nhiều buổi cầu nguyện, có thể muộn,

sáng hôm sau, chiều hôm sau, không sao!

Chúa ở trên cao, Chúa nghe hết cả!

.

Nhiều người chắc nói:  “Lạ!

Chúa ở khắp nơi mà! 

Chúa biết chúng ta 

muốn nói gì với Chúa!”

.

Nhưng… câu chuyện đó

xảy ra trong Nhà Thờ!

Tôi có đọc bài thơ,

Phạm Đức Nhì, đã viết:

.

Giữa giáo đường vắng lặng

hàng ghế trước tôi

có tiếng cầu nguyện như lời thở than:

“Hai mươi sáu người chết thảm

cả đứa bé 18 tháng 

hàng chục người bị thương

máu thịt tung tóe trên ghế, trên tường

ngay trong nhà Chúa

lúc họ đang hết lòng thờ phượng Chúa

.

Chúa ơi!

Cho con hỏi một câu:

Lúc ấy Ngài ở đâu?”

.

(Im Lặng) 

.

“Vâng, con biết

Chúa ở khắp mọi nơi

một sợi tóc trên đầu rụng xuống cũng không ngoài Thánh Ý của Ngài

Vậy sao họ là con cái Chúa

tụ họp dâng lời ca ngợi Chúa

giữa nhà thờ

mà Ngài nỡ ngoảnh mặt làm ngơ?

.

Lời Ngài dạy

về Công Bằng, Nhân Ái

con biết hiểu sao đây?”

.

Có tiếng thì thầm như từ mấy tầng mây

mà rất lạ

đi thẳng vào tim tôi đang thổn thức

“Ta cũng vô cùng thương xót

nhưng con ơi

đến một ngày gom đủ đức tin

để có thể hướng theo đường ta chỉ

tự vác thánh giá của mình đi đến thiên đàng

thì lúc ấy

Lòng Nhân Ái, Lẽ Công Bằng

và những ‘thắc mắc’ khác của thế gian

về lời ta dạy

tự nhiên con sẽ ‘thấy’.”

 *

Máu của tôi luân lưu trong người tôi,

nước mắt thì trào ra từ hai con mắt!

Tôi nhớ Kinh Thánh, tôi có đọc,

Chúa nói rằng:

.

“Không có Ngày Mai!

Chỉ có Hôm Nay!

Sự đau khổ của ngày nào

đủ cho ngày đó!”

.

Đa tạ Chúa!

Trên báo Bách Khoa, trước 30-4-1975,

tôi có thấy câu này đăng trên số ra ngày Mừng Chúa Giáng Sinh:

“Thiên Chúa xuống trần gian làm người để con người làm Thiên Chúa!”.

.

Tôi giác ngộ!

Máu của Chúa đã đổ trên cây Thánh Giá!

Chúng ta đều có mặt,

có hai má, cái tát giáng vào bên má nào cũng đau!

.

Quê Hương chúng ta mới thật là Cõi Thiên Đường.

Chúng ta chưa ai đủ đau khổ để nhìn thấy nó!

Mỗi người chúng ta là Chúa.

Chúa có đi tìm Chúa không?

.

Chúng ta chưa ai đủ đau khổ để nhìn thấy Thiên Đường…

Có câu hát ngày xưa:  “Đi quân dịch là yêu nòi giống, bồng cây súng tòng quân tươi cười…”.

.
Chưa ai làm đủ bổn phận

trong ngày hôm nay!

.

Hình như

Tôi Muốn Kéo Dài Bài thơ này?

Xin lỗi!

Tôi… thua!

CHỊ VỀ ĐÂY VỚI NGƯỜI TA

“Chị về đây với người ta

Một hành lang rộng buồn da diết buồn!”

Thơ Diễm Châu, tôi vẫn còn

nhớ hai câu đó để buồn thiên thu!

.

Hỡi sương!  Buổi sáng trời mù,

trưa nay liệu có bay vù lá không?

Chắc là không!  Bởi mùa Đông

cành trơ nhánh trọi và lòng bao la…

.

Như dòng sông chẳng mặn mà,

nước dâng biển ngập chút xa xót chờ,

rồi thì tất cả là mơ

triều lên đâu đến bến bờ nào đâu!

.

Nước về lại với biển sâu,

núi cao thêm chút mấy câu thơ Kiều!

Ông Nguyễn Du có buồn nhiều…

ba trăm năm trước buồn hiu đã đành?

.

Đoạn trường mà viết Tân Thanh,

Tiền Đường, sông trước mặt mình… con sông!

Bao nhiêu nước bấy nhiêu dòng,

bao nhiêu sương khói, mấy vòng khói sương?

.

Hỏi hoài…mờ mịt Quê Hương,

hương quan hà xứ lách luồn lau chen… 

Hỏi hoài kẻ lạ người quen,

mới hay tướng giỏi lính hèn giống nhau…

.

Thôi thì còn trăm năm sau

coi như Thu mới nhuốm màu lá phong?

Thúc Sinh đi để lại lòng

là hai giọt lệ một dòng láng lai…

*

Chúa rằng:  Không có tương lai,

khổ đau bữa trước, hôm nay chưa nhiều…

Ca dao hai chữ chiều chiều…

quân tử khăn điều có ấm trái tim?

Trần Vấn Lệ

©T.Vấn 2023

Bài Mới Nhất
Search