T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Trần Vấn Lệ: Tháng Mười Một – Những Bài Thơ Mới Nhất (4)

Dã quỳ Đà Lạt – Ảnh: NTN

Nắng Đóng Băng

Chắc chắn không ai tin:  Nắng Cali đông đá.  Không có mưa gì cả…nắng lạnh quá, đóng băng!

Nắng nằm dọc nằm ngang trên mặt đường ràn rụa.  Xe cộ đậu đây đó…hình như không muốn đi?

Những con cháu xa về chơi ngày Lễ rất ít. Thanksgiving tối mịt, khách nhà hàng lưa thưa…

Cali không hề mưa…nên chi nắng lấp lánh? Công viên đã hiu quạnh, từng ngày hiu quạnh hơn!

Thèm nghe chim véo von…Nhánh cây buồn rót nắng xuống mặt hồ im lặng hiện hình những vết nhăn…

Những-vết-nhăn-thời-gian loang loang vào tháng Chạp.  Cái chuông treo trên tháp / Nhà Thờ cũng làm thinh!

Sắp rồi…đêm Giáng Sinh, nắng giật mình có thức…để nhìn đời hạnh phúc…hay nhìn đời đau thương?

Câu tôi hỏi, ai hôn / giùm tôi cái lạnh ngắt?

*  

Tôi muốn hôn con mắt / của ai đó xa vời…Quê Hương tôi cuối trời, mắt ai ai có chớp?

Tôi muốn hôn mái tóc / của ai đó trong lòng…Hỡi ơi đang mùa Đông…tôi vòng tay, vẫn nắng!

Tôi nhớ em nhiều lắm!

Gửi em nắng…cà rem!

Cỏ Hồng

Gió mùa Đông bay qua cánh đồng cỏ hồng.

Con nai màu xám đứng nhìn cỏ rồi quay lưng.

Nó chạy vào mé rừng,

chắc đi tìm cỏ màu xanh biếc?

.

Mùa Đông, ở đâu cũng buồn thiệt.

Cánh đồng cỏ hồng xuất hiện không lâu.

Ít thấy có tấm hình nào chụp cái màu cỏ lạ,

hàng năm vài tuần, cỏ hồng là cỏ quên?

.

Thú rừng cũng như chim,

mùa Đông nào cũng đi trốn gió.

Loài thú giống như người mình hồi đó,

thấy cỏ hồng, cỏ đỏ là đi…

.

Con nai xám đi qua một cái khe,

nó dừng lại chúc đầu xuống rửa mặt.

Nó rùng mình nhảy qua bờ bên kia, đi khuất.

Cánh đồng cỏ hồng, gió mùa Đông, tiễn đưa…

.

Người Việt mình đã đi trong giấc mơ

có nhiều người tới bến bờ xa lạ,

có nhiều người chẳng tới bến bờ nào.

Cỏ hồng phủ trên những đống xuơng tàn thành tuyết đỏ!

*

Đây, mùa Đông, chiều nào cũng gió.

Lửa bùng lên ở nhiều khóm rừng, buồn ghê!

Những con nai bỏ rừng đi không về.

Những con chim cũng bỏ những cánh đồng bát ngát.

Gió mùa Đông bay qua cánh đồng cỏ hồng, ngã rạp.

Chắc chắn có ngày cánh đồng cỏ hồng xơ xác…

Những cánh hoa đào…

Mùa Đông Và Covid 19

Trời không mưa, vẫn nắng.  Lạnh…thì vì mùa Đông!  Chim có lẽ về rừng…và mây thì…cũng thế?

Chao ôi là phố thị không một bóng người đi.  Chúa Nhật không thấy xe (cả xe bus công cộng).

Rờ đầu không thấy nóng.  Uống thuốc không thấy ngon.  Còn sống thì ăn cơm.  Con mèo buồn, ngủ mãi…

Bầu trời còn trống trải, lòng người chật, cũng đành!  Chàng họa sĩ nhìn tranh, cầm cọ lên, để xuống…

Mùa Đông thường dậy muộn, nghĩ vậy, đỡ cô đơn!

*

Bài thơ nào hay hơn bài thơ không-chữ-nghĩa?  Đọc báo, buồn thấm thía…bài diễu văn quá dài!

Tổng Bí Thư vì ai…đọc hoài chưa thấy hết?  Thủ Tướng kinh lý miết, chẳng thấy việc nào xong!

Tiếng chuông Chùa boong boong…

Mỗi Năm Vào Tháng Chạp

Người mình gọi Tháng Chạp, không gọi tháng Mười Hai.  Tôi không biết hỏi ai tại sao mình gọi thế?

Có thể theo thương lệ cứ vào tháng cuối năm thì con cháu đi thăm mộ-ông-bà-tiên-tổ?

Kia kìa người lố nhố trên phần mộ Từ Đường:  những bình nhang, trầm hương bay trên mồ thơm phức…

Những người thân đã khuất đang về để hưởng chăng?  Người sống chắc khó ngăn những giọt lệ thương nhớ…

Rồi người ta tảo mộ.  Rồi người ta vén, vun.  Chao ôi tình yêu thương tả làm sao cho hết?

Không có gì vĩnh biệt?  Cảm ơn…Sự Vô Hình!  Những nấm đất làm thinh!  Những trái tim cứ đập!

Tôi hiểu rồi, Tháng Chạp!  Tôi thấy rõ tình người!  Tôi thấy những nụ cười chứa chan dòng nước mắt!

Tôi cảm ơn Trời Phật!  Tiếng chuông vang vang vang…Lòng tôi thật rộn ràng mỗi năm vào tháng nhớ…

Thưa Ông Bà Tiên Tổ “tại sao con đi xa?”.  Không biết dưới mộ, Ba và Mạ, làm sao nhỉ?

Mới mà hai Thế Kỷ, mới mà Đất Nước ơi!  Người góc biển chân trời, người đầu non…mây trắng!

Nhặt Giùm Anh Với Giấc Chiêm Bao

Đà Lạt hết mưa…Chào nắng nhé!  Chào em!  Vàng rực những đồi hoa!  Người xa còn có hoa gần gũi, còn thấy tình yêu mãi thiết tha…

Em cũng là hoa nở tự lòng, từ đôi môi mọng nhớ rưng rưng!  Phải chi mình núi đừng xê dịch, đời thắm tươi muôn triệu đóa hồng…

Đời thắm tươi mà sông cứ trôi, rồi sông ra biển nắng trên trời…Em nhìn lên chút, anh hôn cổ, hôn má hồng em mắt có đuôi!

Anh nói, nói gì anh hứng hết, em à thương nhớ cứ thành mây, hoa quỳ chắc thấy nên nghiêng cánh, nó khiến đàn chim đậu bỗng bay!

Anh nói dễ thương, em dễ ghét kéo chăn cho ấm ngực đêm đêm, ở đây anh sáng trưng ngày mới, mình sáng bao giờ cái nụ Duyên?  

Đừng đáp lời nha, em cứ ngủ…hai bàn chân ngọc của anh ơi, mai anh sẽ thấy em từng bước hái lá mù sương ném xuống đồi!

Đà Lạt hoa quỳ em…rất nhớ, nơi nào có nắng cũng em chăng?  Anh nhìn nắng nhớ mùi em quá, tà áo dài bay đẫm ánh trăng…  

Anh nhìn nắng nhớ màu con gái mái tóc huyền mơ suối ngọt ngào…Em lúc rửa chân hoa có rụng, nhặt giùm anh với giấc chiêm bao!

Viết Trước Noel 2022 Một Tháng

Chúa xuống trần gian đêm lạnh lẽo,

bầy cừu cùng một tiếng Noel!

Người ta thấy có vì sao mới

và mỗi năm đời có một đêm!

.

Cái đêm hôm ấy năm châu thức

để ngợi ca mừng Chúa Giáng Sinh!

Có thể có triệu triệu người khóc

như Ucraine đang trong chiến tranh!

.

Có thể có triệu người tang tóc

bão, lũ, cuồng phong hoặc cháy rừng…

có thể có triệu hồn xiêu lạc

không nén nhang và không miếng ăn…

.

Có thể khiến bài thơ đứt đoạn?

Tôi buồn quá khứ của dân tôi?

Ngàn năm dựng nước rồi vong quốc,

tôi giữa rừng thơ bỗng cụt, còi!

.

Noel không một mình tôi nhớ

mà tỉ tỉ người chung tiếng chuông:

“Lạy Chúa!  Năm Châu Đừng Loạn Nữa,

Lòng người ai cũng một Hân Hoan!”.

.

Bây giờ vào Đông đêm rất lạnh,

tôi mơ màng nghĩ đêm Noel:

Ai cũng giống nhau, ôm lấy ngực

của mình, nghe rõ tiếng con tim!

.

Tôi không có Đạo, không ai cấm

tôi thả hồn tôi bay bốn phương,

có thể tôi bay bên Chúa lắm…

nếu không thì trên Nước trên Non?

.

Quê Hương tôi đã tàn chinh chiến

sao tiếng côn trùng vẫn xót xa?

Quê Hương tôi đã liền Nam Bắc

sao cuộc Thái Bình vẫn thiết tha?

.

Bây giờ chưa là đêm Noel,

bây giờ đang là đêm là đêm,

thơ tôi, nhìn lại, nhiều con chữ

lóng lánh như là nước mắt em!

Trần Vấn Lệ

©T.Vấn 2022

Bài Mới Nhất
Search