T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Hoàng Xuân Sơn: nốt run rẩy

Kiep khac 1

Kiếp Khác – Tranh: Thanh Châu

 

 

đẩy tới một phát ngay giữa huệ

trí đấy

chuôi nhãn tào khương chưa điểm

làm gì không biết

chơi bảnh những cú cớp cò

tù mù bắn

ngón tay có một khấc gai

mười phần cò lảy

mũi xói tai

cứ thử im như trán

lông mày bạc

bạch mi thần công

điếm chảy đuôi rùa sau ót

 

buổi chiều làm mặt dữ

khi anh trở về với hai bàn tay trơn

mồm phả đầy hơi men dẫn độ

chân nam đá trúng tụ hè

mùa thu mùa thu

ôm hết nỗi nhớ lên ngàn

run rẩy chiếc lá sau cùng

mướt xanh từng nốt thuỵ

ở lại chiêm trường

cô đơn

miệt mài trôi                            đẩy

 

tri thức đường bụi trắng

tôi đi mấp mé triền dụ hoặc khải hoàn

âm ỉ khúc ca

may chưa leo thấu đỉnh

không thôi thụ phong mình nhà tiên tri

[bị, như thế]

có đấng tiên tri nào

không chết vì lời ngu muội

 

gắp ánh sáng bỏ vào lửa

cõi đồng đình tiềm thức xa xưa

lóe lên ánh nhìn một tia mắt ấm áp

cái cầm tay nhám thô

sự va chạm mơ hồ dợn đêm

sóng.  lùa gạch ngói

bồ hóng và giàn âm mưa

không thể nào nằm trong khung ảnh

chiêm động về bộ ảnh thời sự.  những biến cố

cho đến khi

tàu lao xuyên cánh thổ

sự nổi loạn của bọn chặt đầu người

âm mưu biến trần gian thành mạc hoang tị nạn

cuộc an nguy thải hồi vai lưng

những chiếc ghế không còn điểm tựa

có thể lật gọng hồi nào

chất xám lầy ngục đá

bọn tử tội

nhởn nhơ cơn hành xử

tri thức là điều không chối cãi

áp đặt triệu vỡ tuồng

thời giá mâm son

nhồm nhoàm những bữa cổ

lắc xí ngầu

hoàng xuân sơn

 

 

 

 

 

 

 

 

©T.Vấn 2017

Bài Mới Nhất
Search