T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

ngọc phi. thơ

Ngọc Phi : Những bài thơ Xuân

Tranh : Trần Thanh Châu   Xuân Nữ Bước nhẹ bàn chân dáng tiểu thơ Cho xuân thao thức những mong chờ Áo hoa lộng gió trời xuân ngát Cánh mộng vờn bay vạt áo mơ   Mái tóc nào thơm hương cúc lan Cành xuân còn đọng nắng mai vàng Ta vớt đôi dòng

Đọc Thêm »

Ngọc Phi: Viết cho người hát tù khúc

(Gởi theo Đinh Quốc Trực cho Vũ Cao Hiến ở thế giới bên kia) Anh không phải là kẻ cầm ca Anh không phải là người nhạc sĩ Không cần đèn màu, không cần ca từ hoa mỹ Anh chỉ là kẻ hát tù ca bên cây đàn yêu quý Ôi cây đàn theo anh

Đọc Thêm »

Ngọc Phi : Mùa Xuân, nói với bóng mình

Hình Cắm Hoa – Trương T Vinh   Một mai, giã biệt nhau rồi Chia tay với bóng, một đời theo ta Từ bình minh tới xế tà Ta mang theo bóng la đà nhân gian Thuở xuân xanh, buổi thu vàng Ta cùng với bóng ngả nghiêng khóc cười Ta yêu, bóng cũng yêu

Đọc Thêm »

Ngọc Phi : Mùa xuân tình tự

Hình Cắm Hoa – Trương T Vinh       Hãy cùng ta đón xuân viễn phương Tình xuân vẫn đẹp đẽ vô thường Nghiêng vai trút hết đời dang dở Để lúc xuân tàn bớt tiếc thương     Tiếc thương là vẫn còn thương nhớ Quê xưa, ngày cũ, một phương trời Xa

Đọc Thêm »

Ngọc Phi : Chùm thơ bốn chữ

Hình : Hoa Cười – Lưu Na     Mở Cửa   Bóng tối gọi ta Lời ru của gió Những lời thiết tha Nén lòng mở cửa     Bài thơ sau cuộc chiến   Trăng tà bãi trước Hiu hắt rừng sau Ta ngồi giữa núi Sau chiến chinh sầu Về đâu em

Đọc Thêm »

Ngọc Phi : Trong nỗi tàn phai

  Ngày đã biệt, chiều vội vàng, đêm gọi Ta vật vờ, khánh tận máu khan khô Gió lướt thướt kéo sầu về hoang mạc Hồn chơi vơi, hồn chạm mặt gương mờ   Trăng tàn úa, và mặt trời lẳng lặng Mưa đồi nương, bình dị bóng chim bay Rừng xưa gọi, cũng đành

Đọc Thêm »

Ngọc Phi : Vọng âm khúc

  Người khăn áo đi về với đất Ta vẫn còn nương náu trần gian Những u uất vui buồn thống hận Có tan theo cùng bụi tro tàn   Sương ký ức buốt hồn cây cỏ Trên bàn tay đường chỉ hư vô Gịot nước mắt úa tàn run rẩy Nghe trong ta sống

Đọc Thêm »

Ngọc Phi : Rồi một ngày nào

  Và có lẽ, một chiều mưa, muộn đến Ta nằm nghe mù mịt tiếng ngàn lau Cùng cây cỏ ta vặn mình nghe ngóng Đất đá vùi trong vạn sắc màu   Và có thể, một ngày kia, nắng ráo Em gội đầu , rơi rụng giấc mơ xưa Môi ngận đắng, giọt đau

Đọc Thêm »

Ngọc Phi : Biệt khúc tháng 9

Tặng T.Vấn và anh chị Đặng Hiếu Sinh Chia tay nhau nhé Một lần rồi thôi Buồn vui trần thế Nhìn nhau ngậm ngùi   Về ngang phố cũ Nhớ từng cơn mưa Nhớ từng giọt nắng Lênh đênh bốn mùa   Ngồi trong quán vắng Nhìn trời xa xôi Ly cà phê đắng Giọt

Đọc Thêm »

Ngọc Phi : Tự Vấn

Ta hỏi lòng ta, ta tự hỏi Câu thơ hào sảng đã phôi pha Tiếc thương những cánh chim bằng gẫy Rơi rụng đầu non, biệt hải hà Sợi khói du chiều trôi tản mạn Hiu hiu bóng dáng cổ nhân sầu Tiếp rượu chiêu hồn đau Thục Đế Hận mấy ngàn năm, cuộc bể

Đọc Thêm »

Ngọc Phi : Hương cố nhân

Ta thấy mưa từ trong mắt em Cơn mưa mù khuất mái linh hồn Bàn tay buốt giá buông hờn tủi Ngày bỗng dưng buồn như bóng đêm   Ta gặp nhau mà lòng hắt hiu Buồn gặp em sao buồn thêm nhiều Gió xa xưa tiếng đời vẫy gọi Cây cúi đầu lá cũng

Đọc Thêm »

Ngọc Phi : Đêm lặng yên cùng ta

Đã lâu rồi không viết nổi bài thơ Bởi đời sống làm cạn khô niềm cảm hứng Những buồn chán, muộn phiền âu lo chật cứng Linh hồn ta từng buổi sớm, buổi chiều Ngọn gió dường như cũng rất đìu hiu Thổi qua tóc, qua vai từng hơi thở Đôi bàn tay với tháng

Đọc Thêm »
Search
Lưu Trữ