Bấm vào đây để nghe diễn đọc: HẠC CẦM
HẠC CẦM
1
Từ em rất mực dịu hiền
Ngón tay nắn nót một miền âm thanh
Trăm năm mộng vẫn chưa thành
Hạc cầm thánh thót mà xanh xao đời
2
Đẹp thay đôi mắt biếc ngời
Sầu sao lặng lẽ em cười liêu trai
Thanh thanh vóc hạc hình hài
Ngón ngà nhẹ vuốt rì rào sóng đưa
3
Thương nhau biết mấy cho vừa
Cội nguồn róc rách âm vừa vang lên
Tháng ngày lặng lẽ không tên
Nhớ người thao thức ngồi bên hạc cầm
4
Vỗ thành cung bậc thanh âm
Khảy lên này khúc cung trầm thiết tha
Em về giữa hạ du ca
Rong chơi một giải giang hà nước non
5
Xót xa dâu bể sóng cồn
Châu thành giờ đã hao mòn nhiều phân
Ngập trời oán thán tiếng dân
Người đau của mất xa gần oan khiên
6
Thiệt thòi cương thổ ngoaị biên
Biển xanh đỏ máu đắm thuyền dân ta
Trường Sa cho chí Hoàng Sa
Giặc Tàu đã cướp sơn hà thậm nguy
7
Quan quyền vô cảm bất tri
Cam tâm bán nước chỉ vì ngôi cao
Ngón tay khảy bật máu đào
Hạc cầm tấu khúc đớn đau lòng người
8
Nước non này đã bao đời
Cha ông gầy dựng biển trời khắc ghi
Sơn hà một cõi xanh rì
Nay đà loang lổ từ khi buị hồng
9
Khúc đâu vang động trống đồng
Hay lời hiệu triệu con rồng cháu tiên
Khúc đâu dậy khắp ba miền
Giục người thức tỉnh thôi triền miên mê
10
Khúc đâu phất phới ngọn cờ
Gọi người giữa lấy cõi bờ nước non
Khúc đâu như dậy sóng cồn
Hay lời di nguyện ấy hồn tổ tiên
11
Miếu đền rất mực linh thiêng
Cơ đồ Lạc Việt vẫn truyền mai sau
Hạc cầm tấu khúc bể dâu
Tay tiên lả lướt sóng sầu em ơi
12
Gầy hao vóc hạc giữa đời
Mà đôi mắt biếc vẫn ngời sắc son
Cầm ca thương lấy nước non
Thì cơ đồ ắt hãy còn chưa vong
13
Cháu con tương tục nối giòng
Giống nòi Âu Việt Lạc Hồng vẻ vang
Hạ vàng áo lụa xênh xang
Nhập thần nhặt tấu cung đàn phỉ phong
14
Ngón nghề thâm hậu nội công
Vỗ cung bậc hiện hoá dòng nội tâm
Đất trời cuồn cuộn sóng âm
Mình nao nức lắm hạc cầm đam mê
15
Dốc lòng tri kỷ lắng nghe
Thương người tấu nhạc dòng thơ tuyệt tình
Rằng từng thuộc lấy Tâm Kinh
Sắc- không hiểu vậy sao mình thiết tha
16
Nhân duyên kiếp trước chăng là
Gặp đây giữa cõi Sa-Bà khổ kham
Tự thân thôi có ai làm
Nhìn nhau mà thấy tâm thầm xuyến xao
17
Sầu thương thao thức má đào
Khoan hoà là khúc phổ vào trang thơ
Dạ dường lẳng lặng ngẩn ngơ
Theo giòng nước chảy mấy bờ xa xa
18
Sầu xưa ngút ngát dương tà
Tình lên chất ngất non đà trắng mây
Nghe chừng khoé mắt cay cay
Cầm lòng chẳng đặng nhớ ngày gặp nhau
19
Cầm tay nói chuyện mai sau
Buổi đầu tao ngộ về đâu hạc cầm
Dãi dầu mưa nắng tháng năm
Mối tình trong trắng tơ tằm vấn vương
20
Mình quen nhau giữa con đường
Bốn mùa lãng đãng dễ thường quên sao
Này em mắt biếc má đào
Hữu tình chi bấy mà nao nao lòng
21
Em mơ pháo đỏ rượu hồng
Tôi hai tay trắng ở trong đất trời
Đa mang chi nặng cho đời
Thì thôi lặng lẽ không lời từ quy
22
Lờ mờ dấu vết chim di
Mấy muà hạ cũ thôi thì thế thôi
Châu thành vẫn trắng mây trôi
Mình trời phương ngoaị lẻ loi đi về
23
Tiếng đâu thánh thót bốn bề
Cung đàn xưa hãy bây giờ còn ngân
Một hôm người ngọc khỏa thân
Ngón ngà ve vuốt trong ngần tiếng tơ
24
Cõi đời như thực như mơ
Cuộc trăm năm có bao giờ đẹp hơn
Mỹ từ lý thực như chơn
Hiện trong lạc khúc tiếng đờn hỷ hoan
25
Bên thềm tim tím hoa xoan
Hương nồng nàn hãy vẫn còn đâu đây
Người ngồi lựa khúc so dây
Mình còn quấn quít hồn say hạc cầm
26
Mùa thu lặng lẽ âm thầm
Sớm mai chợt nhuộm vàng tâm lá rừng
Trời xanh xanh ngát mấy từng
Tiếng chim cu rúc nó mừng gọi nhau
27
Cất vò rượu cúc bấy lâu
Một đêm túy lúy bên cầu nước xuôi
Nhớ người da diết khôn nguôi
Ngóng về cố quận núi đồi phế phong
28
Giặc Tàu cướp lấy bể đông
Bao nhiêu ô nhiễm ngập trong đất trời
Núi rừng đồng ruộng tơi bời
Cá chim chết chóc người thời lao lung
29
Kể sao xiết nỗi hãi hùng
Tương lai mờ mịt vô cùng hiểm nguy
Cơ đồ chìm đắm suy vi
Họa thành Bắc Thuộc cũng vì quan quân
30
Giận thay một lũ gian thần
Cầu vinh bán nước buôn dân lẫy lừng
Tổ tiên hào kiệt anh hùng
Đánh tan giặc dữ tận cùng giáp manh
31
Ngàn đời rạng rỡ oai danh
Này em Việt sử đã thành hùng ca
Mờ sương khói toả xa xa
Vàng gieo trong gió la đà lá bay
32
Khúc hồ điệp vũ mê say
Mình trong mộng mị tháng ngày sầu đong
Đêm qua tuyết đổ ngoài đồng
Ô kìa trinh bạch tràn trong đất trời
33
Bao la lặng ngắt không lời
Trùng trùng vô tận đất trời nguyên sơ
Núi sông không có bến bờ
Lòng người chia chẻ nên vờ vật đau
34
Mùa đông em nhé một màu
Thời gian lưu lạc bạc đầu nhớ thương
Mình không chung một con đường
Mà lòng lưu luyến như dường chưa xa
35
Hạc cầm tấu khúc đêm qua
Ấy là tri kỷ hay là liêu trai
Mỏng manh thanh vận hình hài
Khúc giao hoà ấy vốn ngoài giác tri
36
Này em đương độ xuân thì
Thương nhau mình chẳng có gì tiếc nhau
Khúc này gởi đến mai sau
Nhắn người đồng điệu cùng đau nòi tình
37
Muà xuân mai nở sân đình
Em về trẩy hội xùng xình áo xiêm
Lên đồi hái nụ hoa sim
Ngồi nghe gió hát giữa miền hương thôn
38
Cữa thiền vốn thật vô môn
Dựng chi mê lộ ngăn con đường về
Mùa xuân xanh ngát bốn bề
Cỏ hoa ngút ngát bến bờ hương quan
39
Mười năm giấc mộng chưa tàn
Mình mơ hay chú bướm vàng hoá thân
Mỗi ngày laị một thanh tân
Dù mình vất vả nhọc nhằn mưu sinh
40
Ngày ngày đụng chuyện vô minh
Hơn thua chi bấy vô tình haị nhau
Sa-Bà chung một niềm đau
Tử-sanh bất tận một màu đổi thay
41
Ngọt ngào pha lẫn đắng cay
Công danh chửa đạt mà mày trắng phơ
Thân này bất tịnh vốn dơ
Thọ càng dính mắc ê chề khổ sao
42
Tâm vô thường lắm lao đao
Pháp thì vô ngã vốn nào có đâu
Dòng đời tương tục bể dâu
Sang hèn cũng nắm cỏ khâu nấm mồ
43
Cất công trang điểm vẽ tô
Gạt người một lẽ ngây ngô phụ mình
Dù rằng mắt đẹp mày xinh
Dễ gì buông bỏ vô tình em ơi
44
Sắc sao ràng buộc cuộc đời
Thanh sao réo rắc hồn người nhớ nhung
Hương còn khêu gợi tình chung
Vị đời mê đắm đến cùng chưa thôi
45
Xúc dù gần hoặc xa xôi
Sướng trong giây lát khổ hoài đa mang
Pháp trần sanh diệt lỡ làng
Vốn không tự tánh laị ràng buộc ta
46
Độ sanh bản nguyện Di Đà
Bất sanh bất diệt ấy là Như Lai
Thành tâm qùy dưới Phật đài
Cúng dường dâng chuỗi hoa lài ngát hương
47
Phật thân hoá hiện mười phương
Cổ kim hiện tại vẫn thường trụ đây
Sen vàng chín phẩm phương Tây
Nở ra bát ngát đức dày biết bao
48
Cung trời phương ngoaị nao nao
Thương người cố quận gầy hao muộn màng
Vết trầm lăng giữa con đàng
Dẫu không chung cuộc đá vàng biết nhau
49
Tháng ngày thấm thoát qua mau
Nửa đời đã thấu nỗi sầu trăm năm
Bóng người mắt biếc xa xăm
Nửa đêm thắp nến hạc cầm vút cao
50
Âm ba xao động ngân hà
Một đàn bạch hạc bay qua giữa trơi
Mạn Thù hoa trắng rơi rơi
Bóng trăng tịch mặc chiếu ngời nước non
51
Tiếng tơ như dậy sóng cồn
Ầm ầm con nước đổ dồn một phương
Tiếng tơ thủ thỉ đêm trường
Nhớ người trong dạ vấn vương tháng ngày
52
Tiếng tơ khoan nhặt tỏ bày
Nhìn nhau chốc lát kiếp này nợ nhau
Biết còn có hẹn mai sau
Mắt trong đáy mắt biếc sầu chưá chan
53
Tàn canh khuyết mảnh trăng vàng
Người trong châu quận người ngàn dặm xa
Hạc cầm người gảy thiết tha
Lắng tai người xứng đáng là tri âm
54
Nhớ người khắc khoải trong tâm
Thương người tấu khúc tháng năm giữa đời
Đêm mơ lấy nụ em cười
Ngày cao thi hứng viết lời ngợi ca
55
Em là chỉ của riêng ta
Này đây vóc hạc dáng ngà tấm thân
Một lòng quyết tận hiến dâng
Vì em yêu lấy chủ nhân của mình
56
Tạ em một dạ chung tình
Ơn em đêm nở nụ quỳnh thoảng hương
Vì chưng ngắn ngủi vô thường
Nên hoa quỳnh giữa đêm trường phút giây
57
Bình minh vừa mới rạng ngày
Sắc hương đã tận chân mây cuối trời
Này em cái đẹp không lời
Mong manh là cái tuyệt vời lắm thay
58
Sát-na này vốn đủ đầy
Cô đơn mình nhớ tháng ngày sầu đưa
Nằm trong tâm cảnh sầu xưa
Muôn đời tình vẫn sầu thưa thớt sầu
59
Ngây thơ là mối tình đầu
Thiết tha là mối tình đau phân kỳ
Muà xuân hoa lá xanh rì
Người trong cố quận nhớ gì ta chăng
60
Mặc vườn hoa lộng gió trăng
Chút tình trinh bạch vĩnh hằng phỉ phong
Muà xuân áo lụa tơ hồng
Dang tay ca hát giữa đồng cỏ hoang
61
Đi qua bộ lạc da vàng
Cỡi con bạch tượng nữ hoàng xuất chinh
Ba ngàn trai tráng tinh binh
Cởi trần đóng khố bên mình hộ thân
62
Ngày thời đốc thúc ba quân
Đêm trường lửa traị rượu cần ban ra
Bập bùng bên ngọn đuốc hoa
Má hồng lúng liếng thiết tha mắt nhìn
63
Giữ chàng du tử bên mình
Đêm say cuồng nhiệt tận tình giao hoan
Tù và rúc động núi non
Sáng ra hạ lệnh công đồn xuất quân
64
Giáo gươm chẳng nệ gì thân
Đằng đằng sát khí rần rần tiếng la
Ngày về tấu khải hoàn ca
Đồng nam buộc cổ ấy là tù binh
65
Đã lâu vắng khách đa tình
Hạc cầm lặng lẽ như hình phôi pha
Đợi người tay ngọc ngón ngà
Vỗ lên cung bậc Sa-Bà ước ao
66
Muôn nghìn lòng cũng nao nao
Tiếng vàng tiếng sắt tiếng khao khát chờ
Tiếng trong thánh thót pha lê
Tiếng thầm thủ thỉ tiếng mê mẩn đời
67
Âm ba bát ngát mây trời
Âm đâu dìu dặt như lời luyến thương
Âm sao tha thiết đêm trường
Âm như nhắc nhở vô thường sắc không
68
Mình rời phố chợ thong dong
Rong chơi phía trước buị hồng sau lưng
Vẫn thương núi cả cây rừng
Nhớ ơn các vị vua Hùng dựng nên
69
Linh thiêng quốc tổ miếu đền
Mấy ngàn năm vẫn vững nền quốc gia
Một đêm sương lạnh sơn hà
Vườn khuya nở đoá thanh trà ngát hương
70
Lạc bang ở tận Tây phương
Mình an lạc trú giữa đường tử sanh
Thị phi là chuyện đã đành
Điều hơi thở đắc thập thành công phu
71
Rằng em rất mực hiền từ
Hạc cầm nắn nót đẹp như thiên thần
Không duyên đâu dễ được gần
Tri âm dẫu mới một lần được nghe
72
Bây giờ cách trở sơn khê
Mà mình phương ngoaị còn mơ lấy người
Có em ở giữa cuộc đời
Như ngôi sao ở giữa trời tuyết băng
73
Giang hồ say một đêm trăng
Người về cố quận vẫn hằng ước mơ
Nước non này vẹn cõi bờ
Hiên ngang giữ vững ngọn cờ tự do
74
Về đây ru laị câu hò
Truyền thừa em nhé cơ đồ ông cha
Trống Mê Linh dậy sơn hà
Thơ Thần Như Nguyệt ấy là tuyên ngôn
75
Giặc giày xéo nát hương thôn
Hịch truyền tướng sĩ nức lòng ba quân
Lam Sơn tụ nghĩa phong thần
Bình Ngô Đại Cáo thêm lần giặc tan
76
Cỡi voi cổ thắt khăn vàng
Mùng năm thắng trận rỡ ràng sử xanh
Vọi đồng lanh lảnh âm thanh
Khải hoàn ca khúc nhập thành Thăng Long
77
Này em nòi giống tiên rồng
Gắng công gìn giữ nối giòng mai sau
Ngại gì công cuộc bể dâu
Tình mình in một vết sầu trăm năm
78
Đêm nay nghe tiếng hạc cầm
Tơ đồng tha thiết vẫn thầm ước mơ
Mai kia mình laị tình cờ
Gặp người thanh vận bến bờ hương quan
79
Hạc cầm gảy khúc hợp tan
Phút giây này mãi đến ngàn năm sau
Tình này ắt hẳn đậm sâu
Nợ này trói buộc từ lâu lẫy lừng
80
Gió đâu thổi mát sau lưng
Lòng này thương nhớ người dưng quá trời
Người dưng đôi mắt biếc ngời
Nhìn nhau thầm hiểu bao lời chứa chan
81
Loay hoay ở giữa đôi đàng
Làm sao biết được niết bàn vô sanh
Bàn tay vỗ tiếng vô thanh
Kỳ tâm chẳng trụ mà thành Kim Cang
82
Này em chẳng thể nghĩ bàn
Liên Hoa Diệp Pháp laị càng thậm thâm
Trong bùn trầm tích tháng năm
Nở ra thanh tịnh ấy mầm hoa sen
83
Từ trong bóng tối đêm đen
Tự mình thắp lấy ngọn đèn mà đi
Nhớ rằng các pháp hữu vi
Vốn không thật chẳng hạn kỳ hoại không
84
Mà em mắt biếc má hồng
Cớ sao còn laị đem lòng say mê
Quay đầu ắt hẳn là bờ
Ngặt mình còn mãi ngẩn ngơ sắc trần
85
Thanh hương chấp chặt mấy phần
Laị còn xúc cảm thật gần gũi sao
Đời này nhiều nỗi lao đao
Tình dù lặng lẽ cũng xao xuyến lòng
86
Hồn này đậm chất phương Đông
Mà mê lấy khúc tơ đồng phương Tây
Hồn này man mác trời mây
Mà say lấy kẻ hây hây má đào
87
Hạc cầm người gảy thanh tao
Ngón ngà lẩy khúc lao xao hải triều
Tương tư cũng đã đến điều
Nhớ nhung từ những buổi chiều nắng hoen
88
Khù khờ chẳng chịu bon chen
Nửa đêm thi hứng chong đèn ngắm hoa
Chiên đàn hương thoảng xa xa
Dấu giày in trước hiên nhà còn nguyên
89
Sóng âm lãng đãng còn truyền
Liêu trai hiện hoá những huyền thoaị xưa
Mơ màng một cõi sầu đưa
Hạc cầm đâu đã tiếng vừa bay lên
90
Này em cung bậc miếu đền
Hay là âm hưởng trên nền tịch dương
Khúc đâu bàng bạc vô thường
Một cung trời cũ thiên đường thênh thang
91
Khúc đâu lảnh lót phượng hoàng
Mà phương ngoại trắng từng đàn hạc bay
Từ trong cố quận tháng ngày
Lời thương lời nhớ hao gầy người dưng
92
Xa xôi đến vạn dặm trường
Mà đời vốn thật vô thường đổi thay
Vẫn còn có được hôm nay
Tạ lòng trân quý người hay chăng là
93
Cho dầu em có quên ta
Nhưng mình vẫn nhớ dáng ngà mảnh mai
Trăm năm duyên nợ hình hài
Giấc hồ điệp mộng vẫn hoài thiết tha
94
Mình về phố thị phù hoa
Nửa đêm chợt vẳng phiếm ngà đâu đây
Rượu sầu ngây ngất men say
Muốn quên laị nhớ lòng lay lắt sầu
95
Rập rờn dưới ánh đèn màu
Bán mua cũng gọi tình dầu một đêm
Phấn son chẳng thể vui thêm
Bóng người in một vết trầm thuỷ chung
96
Chập chờn giấc mộng nửa chừng
Dở chân lạc bước một cung trời vàng
Em ngồi nắn nót cung đàn
Mải mê độc tấu giữa ngàn vũ công
97
Sáng ra đã giã rượu nồng
Laị về trấn cũ vun trồng khóm hoa
Cuối mùa xuân hái ướp trà
Đợi người tri kỷ đến nhà đãi nhau
98
Gõ bồn ca khúc bể dâu
Ấy hồ điệp mộng bạc đầu chửa thôi
Sông dài lớp lớp sóng bồi
Giang hồ bốn bể nối lời đệ huynh
99
Vốn nòi rất mực đa tình
Nửa đêm ngắm đoá hoa quỳnh ngẩn ngơ
Ca ngâm lạc một lối về
Phong trần quá nửa chưa hề hư hao
100
Này em lận đận má đào
Vì ta để lụy biết bao cho người
Tay không chẳng dám ngỏ lời
Dù mang tâm sự một trời luyến thương
101
Đồng vàng man mác hoa dương
Đường về cố quận như dường xa hơn
Nghe trong gió vẳng tiếng đờn
Nỗi lòng ta tả tạ ơn hạc cầm
102
Gọi tình ấy khúc tri âm
Thương nhau chẳng đặng vẫn thầm thiết tha
Khúc trôi theo nước quan hà
Khúc đâu bàng bạc dưới tà dương huy
103
Ngàn con bướm vũ xuân thì
Trăm năm là giấc mộng vì tương tư
Mình về lật laị trang thư
Nhớ mùa hạ cũ ta từ tạ nhau
104
Tình nào cũng nhuốm thương đau
Hồn nào thao thức cũng sầu em ơi
Mình còn lận đận ở đời
Hạc cầm văng vẳng một trời thênh thang
105
Cảm ơn người ngọc gảy đàn
Đời hoang vu có bạn vàng sướng sao
Bỏ qua thân phận thấp cao
Người nghe người ấy biết bao nhiêu tình
106
Trời phương ngoaị vẫn một mình
Người trong cố quận vẫn hình dung ra
Trùng dương vạn dặm hải hà
Tâm hồn đồng điệu vẫn là có nhau
107
Sa-Bà này chắc dài lâu
Tử sanh bất chợt bể dâu lẽ thường
Ví dầu mình đủ can trường
Nắm tay đi hết đoạn đường trăm năm
108
Thiết tha ta gọi hạc cầm
Nửa đời đã lỡ vẫn thầm nhớ nhung
Ngón ngà người khảy tơ rung
Âm ba dậy sóng trùng trùng trắng mây
TIỂU LỤC THẦN PHONG
©T.Vấn 2022