Giấc Mơ Hoa Bướm – Tranh: HOÀNG THANH TÂM
TÌNH HOÀI
Đường đời chông gai
Mệt nhọc cái hình hài
Ai cũng không ngoài cơm áo gạo tiền
Và lắm nỗi ưu phiền không tên
Của cải, danh tiếng và quyền lực
Nỗi đam mê
Bao người khốn khó
Giàu – nghèo ngày đêm ôm mối lo
Sang – hèn canh cánh mưu cầu
Trí – ngu ngăn chia cách biệt
Thị – phi sanh nỗi nực cười
Trăm năm kiếp người
Một hơi thở không vào ra là đoạn hết
Sống – chết trò chơi không hẹn trước
Thắng – thua cá cược
Hầu hết thua trắng tay
Buôn vịt trời, chuyện ngụ ngôn xưa thế mà hay!
Dễ mấy ai thọ đặng
Đời nhọc nhằn
Người tự làm khổ và gây khổ lẫn nhau
Mưu sự những niềm đau
Người trước người sau chung cuộc
Ràng buộc khó có thể thoát ra
Đến – đi từ muôn thuở
Có bao giờ tỉnh ngộ xướng khúc hoan ca
Dài – ngắn quãng đường đời
Gã du tử miệt mài rong chơi
Chữ nghĩa vu vơ nói lấy lời thương nhớ
Người ở người đi
Khi hội đủ nhân duyên
Tụ tán vô hồi giữa dòng đời biến động
Hình hài mây trắng trên không
Em mắt biếc vẫn lung linh mộng
Tình hoài
Ly biệt với tương phùng
Tình chung
Người đợi người dẫu không hò hẹn
Nhân gian này vô số vẫn chưa quên
Gã du tử giữa con đường
Những cung đường bất tận
LẠI THẤY TRĂNG
Tôi vẫn lơ ngơ giữa dòng đời
Trần thân lao lực với rong chơi
Chẳng biết ngày nao về tới bến
Xuôi theo cuộc lữ đến tàn hơi
.
Phước mỏng tài sơ bạc như vôi
Nhân sinh muôn kiếp mãi luân hồi
Ân – oán trả vay mình buộc lấy
Bao đời quanh quẩn bấy nhiêu thôi
.
Tình vẫn âm âm ấp ủ hoài
Nhớ thương nhiều nỗi chẳng nguôi ngoai
Tái sanh kiếp nữa thêm lần khổ
Hạn định bao giờ ngộ tỉnh ra?
.
Chữ nghĩa trong kinh thật thậm thâm
Sắc – không là lý tự chơn tâm
Người mê biện luận lời suy diễn
Hoạt ngôn lẫn lộn chuyện nho lâm
.
Sắc dục xác thân ấy lẽ thường
Người ta chết đuối giữa trùng dương
Trời ơi khổ lắm, sao say thế?
Hết số mệnh chung mê vẫn vương
.
Một chữ tình thôi em biết chăng
Mà tôi ngơ ngẩn thật tin rằng
Bao đời rong ruổi đi tìm mãi
Để đến bây giờ lại thấy trăng
TA ĐI
Ta đi từ thuở trời Phi Tưởng
Chăn chiếu vùi đời quên phong sương
Cơn mê mộ địa tràn âm hưởng
Cùn mằn đời trai giường chiếu tàn
.
Ta đi bất tận phần sanh tử
Đổi phận bao lần còn tương tư
Kiếp người buồn vui bòn mót chữ
Tụ đây tan đấy như gió mây
.
Ta đi kinh khiếp cuồng tranh đấu
Máu dựng hồng hoang đời đắm sâu
Chủ nghĩa hoang đàng ngu vô hậu
Tàn độc lưu truyền đâu tỉnh ra
.
Ta đi cơm áo hoài đeo đẳng
Xiềng xích ái ân lắm buộc giằng
Mộng ước đơn sơ mà chẳng đặng
Kiếp nào ngồi vớt mảnh trăng tan
.
Ta đi nhân thế đang đành đoạn
Danh lợi mưu tranh cực đa đoan
Lộc cự ngôi cao sao hào nhoáng
Mạnh được yếu thua toàn vậy thôi
.
Ta đi muôn kiếp chưa từng nghỉ
Sắc dục mê lầm thương sầu bi
Mấy khi phỉ lòng toại nguyện ý
Đày đọa đời nhau chỉ bấy nhiêu
.
Ta đi như thể chưa từng đến
Vô lượng còn chưa thôi lênh đênh
Chẳng biết ngày nao về đến bến
Mệt nhọc luân hồi quên quê hương
.
Ta đi mắt biếc trời ngây mộng
Mỹ miều nhan sắc phô sắc không
Chữ nghĩa thuộc lòng tâm vẫn động
Ngày qua ngày lại trông hư hao
.
Ta đi quay mặt đời xô lệch
Cắm cúi luồn qua những nhớ quên
Ngày tháng vô tình chung tận mệnh
Một ngày mây trắng trên cao xanh
Tiểu Lục Thần Phong
Ất Lăng thành, 1023