T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Trần Vấn Lệ: Cúng Dường Một Bài Thơ/Các Em Yêu Quý Của Thầy Ơi/Bài Thơ Này Một Chút Xưa 

Cái Bóng – Tranh: Thanh Châu

Cúng Dường Một Bài Thơ

Cô gái ấy đi tu, tôi gặp, chào và hỏi:  “Ni cô có thể nói Pháp Danh là gì không?”.

Hai má nàng ửng hồng:  “Hông!  Nói ra kỳ lắm!”.  Má hồng thành đỏ đậm.  Nàng chớp mắt như xưa…

Mắt nàng đẹp như mơ / long lanh trời Nguyệt Tạ.  Tôi thấy nàng đẹp quá.  Lấp lánh áo sao sa…

Nàng dù không nói ra / nhưng / không cấm tôi đi hỏi. Sư Bà nhẹ nhàng nói:  “Cô ấy Thích Chân Như”.

Rồi thấy tôi như mơ, Bà nói thêm lần nữa:  “Cô ấy chừ Sư Nữ!  Để thời gian trôi đi!”.

Tôi đa tạ.  Tôi về.  Nàng, cái hình, cái bóng…thật tình tôi xúc động:  nàng – Thích Nữ Chân Như!

Cúng dường một bài thơ.

Con cảm ơn Đức Phật!

Các Em Yêu Quý Của Thầy Ơi

Đứng bên ni đường:  Trường Bùi Thị Xuân Đà Lạt. Đứng bên tê đường:  Trường Đại Học Chính Trị Quốc Gia.

Hai người là Đôi Ta, một tấm lòng:  Nước Nhà Yêu Quý!  Những cô bé nghe lời Thầy Cô dạy, những chàng trai luôn ngó Lá Cờ Bay!

Tổ Quốc không chỉ nằm ở đây.

Mà đây là nơi người ta đặt để / một khối tình dù nhỏ / trong bàn tay nắm cán cờ / hay vòng trước ngực nói như Thơ:  Em kính chào Thầy Cô ạ!

Cuộc chiến tranh không kéo dài lâu quá, sự tàn phá bởi chiến tranh muôn năm cứ còn.  Có một hôm tôi không giấu được nỗi buồn:  Tôi dạy học mà xa trường xa lớp…Các em bật khóc!

Trường Đại Học Chính Trị đã tan không sum họp.  Trường Bùi Thị Xuân…thì Nhà Trường thành Lớp, những Thầy Cô biến thành Học Trò!  Những bài học đem kho, bốc cái mùi thời gian khó chịu!

Tất cả chúng ta trở về thời niên thiếu:  Thầy đi học lại bài đầu đời “thế nào là Xã Hội”, các em vô tội đi học với các Thầy Cô ” lưu dung”!  Những chàng trai hào hùng bên kia trường chắc đã tan thành khói sương?  Những cây nhang rớt tàn như phấn thông vàng Đà Lạt!

Bà Cai Trường nói như hờn mát:  “Trời bốn Phương sao Phật nói mười Phương?  Không ai cắn trái bồ hòn nói ngọt!”.

Tôi ngó bà Cai với chút tình còn sót…hơi-thở-dài từ khói thuốc Ruby!  

Bên tê là lề.  Bên ni là lề.  Những đám hoa quỳ không cần ai trồng, cứ mọc.  

Các em yêu quý của Thầy ơi “chúng ta có quyền được khóc!”.

Bài Thơ Này Một Chút Xưa

Sáu tuổi, em vào Đồng Tháp, Ba đi để Mạ ngoài trời.  Dắt díu bầy con mồ côi, nhiều đêm Ba rơi nước mắt…

Em ở chung với người Bắc / di cư hồi năm Năm Tư, hiểu chữ Thừa nghĩa là Dư – em dư nhiều ngày buồn bã…

Tiếng nói người Nam là lạ…rồi thì em cũng quen thôi!  Giọng Huế, em, ai cũng cười:  “con nhỏ nói gì khó hiểu!”.

Em có cái thời niên thiếu, dễ thương vậy đó anh à…Nhiều năm Đồng Tháp rồi qua, Ba dẫn con lên Gia Định…

Anh Thiện tới tuổi vào Lính.  Chị Thanh, chị Thái theo chồng, em còn con nhỏ má hồng / đi học và…em đi học!

Nhớ anh!  Nhiều khi thấy tức:  Gặp chi một thoáng rồi xa?

*

Cuộc đời chìm bảy nổi ba…tội nghiệp Ba già quá đỗi, nhiều năm không về quê Nội, Huế ngày mỗi mịt mùng thêm…

Rồi…”ngày hòa bình” nổi lên.  Rồi đời “ngày càng chia rẽ”.  Ba đưa em vàng vượt bể…Anh ơi sóng gió đoạn đành!

Em tới nơi còn tóc xanh…Mười năm tóc em lấm chấm…Kiếm tiền từ hai tay trắng, đón Ba qua “hưởng” tuổi già…

Ba mất năm Ba tám ba.  Em lo Ba được phần mộ.  Hai đứa cháu Ngoại Ba nhỏ, nhớ thương ông Ngoại vô cùng!

Em buồn.  Gì có cũng không!

*

Thơ chấm xuống dòng, không tiếp.  Ôi em…anh về không kịp tiễn em một buổi chiều mưa…

Bài thơ này…một chút xưa.  Anh giống em, “thừa” đau đớn.  Thôi thì…chúng mình đều lớn, Quê Hương nhỏ xíu cuối trời!

Tiếng thở của em bốc hơi.

Tiếng thở của anh ràn rụa…

Cái buổi chiều mưa hôm đó:  Tro tàn. Bếp lạnh.  Hanh hao…

Trần Vấn Lệ 

©T.Vấn 2022

Bài Mới Nhất
Search