T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Ngộ Không: Xếp tàn y lại…

      love-binbin-2
        Tranh-Trần Thanh Châu

 đập cổ kính ra tìm lấy bóng

 xếp tàn y lại để dành hơi

        (nguyễn gia thiều)

 

       ***

Một ngày như mọi ngày, sáng tinh mơ, tay cà phê, tay thuốc là, lão ngồi lẫm đẫm đằng góc vườn. Lão ngồi trong bóng tối đợi nắng lên, nắng ngần ngừ leo lên đụn cây, nắng ngại ngùng bò xuống thảm cỏ để rồi lão có thêm một ngày, và cũng để mất đi một ngày. Chiều đến, cũng ở chỗ ngồi quen thuộc ấy, tay điếu thuốc, tay ly rượu, lão đợi thời gian đến với lão. Ngày tàn, nắng quái chiều hôm lõm ngõm phủ lên vườn nhà, bóng tối chụp xuống lão, thế là xong một ngày. Ngày qua ngày như một giai điệu đến với lão cùng những dửng dưng. Từ khi cáo lão về hưu, lão vẫn giữ thói quen uống cà phê vào buổi sáng sớm, một ly rượu vào buổi chiều tà. Điếu thuốc mỗi sáng lụi đụi báo cho lão biết một ngày mới bắt đầu, điếu thuốc ban chiều nhắc cho lão hay một ngày theo khói bay đi, mẩu thuốc lá sắp tắt. Lão đợi…

Vậy mà lão đã đợi hơn mười năm qua…

 

***

10 năm trước…

Nằm gác đầu lên gối sách bấy lâu, ông vắt tay lên trán tự thấy nhuốm mầu mực tầu giấy bản, khi không hóa thân là người hòai cổ. Bởi ngẫm chuyện nhân sinh đầy rẫy những yếm thế với cửa tiên công xây đắp đỉnh chung, mấy thu tròn tìm thú cỏ hoa, chăn thúy vũ những bèo trôi xốc nổi. Ông bụng bảo dạ vèo trông lá rụng đầy sân, công danh phù thế có ngần ấy thôicũng thế thôi. Thế nên ông cảm khái rằng công danh phù thế chẳng qua là hư ảo của thế tục, chỉ là giấc mộng đầu hôm cuối bãi, cứ chơi vơi…chơi vơi với sương khói.

Đầu hôm cuối bãi nhằm vào một ngày nắng khơi khơi, mây khan khan. Như mọi lần ông bắc ghế ngồi ở góc vườn ngầy ngật với u u minh minh, đang đốt thời gian bằng khói thuốc…Ông chợt bồi hồi thấy rồi một chiều tóc đã nhuộm mầu quan san ngập những muối tiêu, muối nhiều hơn tiêu. Lại luộm thuộm với dăm chữ nếu: Rằng bằng cái tuổi này, nếu quan quả vào một ngày giữa ngã ba đường, bên một quán vắng, bất chợt eo óc nhìn thấy một mái tóc hay tà áo bay bay trong gió để có những đổi thay cho một quãng đời. Giấy một túi, bút một túi, lúi húi cố vót nhọn đầu bút để vũm vĩm với một chuyện tình xưa cũ xem sao. Không ngòai những dấu ấn của thời gian và không gian nào đó cùng những hòai niệm này nọ, này kia.

Riêng cái thân ông sau khi nem nép chui rúc trong cái đám mờ mịt của những mảnh tình đã thành tro bụi của quá vãng, ông đã từng trang trải trên giấy nào là Tình đầu, Tình giữa, Tình cuối, và rồi vốn liếng hụt hẫng theo những mùa thu đi. Vì vậy ông nhấp nhổm muốn có một chuyện tình nồng nã cho ra hồn. Chuyện là ông đã từng bương bả với nhiều thể loại của tình yêu, tình phất phơ nhẹ như lông hồng, lông ngỗng, tình sâu đậm tưởng không ngóc đầu lên nổi với tình chết, tình buồn. Những cuộc tình đó ký ức chẳng thể nào quên, nhưng tâm hồn không còn rung động nữa. Hay là vì cám cảnh cái nỗi già nên không có hứng thú trở về thăm lại những nơi mình bỏ đã đi. Ông thích lềnh bềnh ở những nơi chốn xa lạ, ông thích những vùng kỳ bí chưa từng nếm trải để được lôi cuốn và nhắm mắt lao vào trong đó. Nói cho ngay, ông cũng chẳng biết cái vùng ấy nèo neo ra sao? Thế nên ông không thể viết những gì ông chưa hiểu rõ, nhất là chuyện tình cuối đời. Rõ ra ngày ấy là chuyện dăm ba năm về trước, dạo đó hơn một lần ông đã buông bút vì nếu không đang yêu, khó mà viết về tình yêu cho hay được.

Muốn vậy thì phải có mặt của một người nữ trong truyện…

Mà theo thuyết nhân qủa của nhà Bụt, mọi sự đều có túc duyên trước rồi. Ừ thi cứ việc đợi. Ông đang đợi hoa rơi cửa Phật. Quả tình là như vậy, đang ngẩn ngẩn với tri giao quái ngã sầu đa mộng qua những mảnh tình xưa cũ la đà như áng mây trôi. Thì hốt nhiên như trên trời rớt xuống bằng vào truyện ngắn Thị trấn hoa quỳ vàng (*) mà một người nữ nào đó với tiền duyên hậu kiếp đã gửi qua mạng lưới của ông như một lời mời gọi.

Và ông và “em” gật gịa quen nhau…Nhầng nhầng thì ông chẳng còn ở cái tuổi trèo lên cây bưởi hái hoa, bước xuống vườn trà hái nụ tầm xuân nữa: Gia dĩ là em đã có chồng con lại thua ông gân hai mươi tuổi có lẻ. Thư qua tin lại, ngày tháng qua mau như quạ bay và hai người hẹn hò gặp nhau. Ông chẳng mảy may đoái hoài tới trâu già thích gậm cỏ non…thế này, hoặc giả như trâu ta ăn cỏ đồng ta, đồng ta hết cỏ ăn ra đồng người…thế kia.

Thế nên ông gửi cho người tình chữ nghĩa mới quen của ông truyện ngắn Em đã hoang đường từ cổ đại (**) để bộc bạch nỗi niềm nắng mưa là bệnh của trời…của ông:

“….Năm mươi ba năm trước, một thiếu nữ mười lăm tuổi vừa từ giã tuổi thơ, vừa mới có chiếc áo dài đầu tiên, mái tóc gợn một chút sóng như mặt nước hồ gươm những ngày thu, một chút son môi, và vừa bắt đầu làm người lớn chưa được bao lâu, đã phải làm một cuộc chia tay rất nhiều nước mắt, bỏ lại Hà Nội, nơi cô ra đời và sống những năm thơ ấu, giã từ và vĩnh biệt người cha để đáp một chuyến bay đi Nam.

Cũng thời gian ấy, một người đàn ông chưa tới tuổi ba mươi vừa hoàn tất những truyện ngắn đầu tay, ngồi xuống viết thêm một truyện ngắn khác để in vào tập truyện đánh dấu chuyến đi xa ấy. Truyện ngắn kể những băn khoăn những suy nghĩ quẩn quanh của đêm cuối cùng ở Hà Nội. Ông đặt cho truyện ngắn đó một cái tựa đọc lên đã thấy đẹp: Đêm giã từ Hà Nội. Rồi ông dùng ngay cái tựa Đêm giã từ Hà Nội, để đặt tên cho truyện ngắn đầu tay xuất bản ở Sài Gòn.

Trong chuyến di cư năm 54, những người Hà Nội bỏ thành phố này ra đi đều có tâm trạng loay hoay, hồi hộp, lo sợ hoang mang như cô thiếu nữ và những băn khoăn có phần chín chắn hơn, cùng rất nhiều suy nghĩ về chuyến đi tới một nơi chốn chưa bao giờ mường tượng ra được của người đàn ông. Tất cả đều có một đêm giã từ Hà Nội.

Người đàn ông ấy trở thành một nhà văn nổi tiếng ở miền Nam, sống hết một đời với sách vở, văn chương. Người đàn ông ấy là: Mai Thảo.

Và người thiếu nữ ấy, ở Sài Gòn, cũng trở thành một tên tuổi, một khuôn mặt rất nhiều người biết trong những năm kế tiếp. Đó là: Kiều Chinh…”.

***

Vào một ngày đứng giữa ngã ba đường để hẹn hò với em, tâm thái ông hoàn toàn đổi khác với những ngày mới lớn. Ông chợt thấy rồi một chiều tóc trắng như vôi, rằng bằng cái tuổi này, nếu quan quả bên một quán vắng. Bất chợt eo óc bắt gặp một mái tóc hay tà áo bay bay trong gió để có những đổi thay cho một quãng đời thì bây giờ nó đang đến với ông. Trong khi chờ đợi người tình trẻ tuổi đến…đến với ông trong cái tuổi bóng ngả đường chiều. Ông vấn vơ, vơ vẩn đến truyện ngắn về Mai Thảo cũng một người Hà Nội như ông:

”….Họ cùng khởi đi từ Hà Nội, cùng sinh hoạt với văn học và nghệ thuật ở Sài Gòn. Hai người đi hai con đường khác nhau, nhưng thỉnh thoảng họ gặp nhau Hai người có hai cuộc sống rất không giống nhau. Người đàn ống sống suốt một đời không có gia đình cho đến lúc chết, chỉ có bạn bè và văn chương. Người phụ nữ có gia đình, con cái và điện ảnh. Rồi nhiều năm sau đó, họ gặp nhau ở một nơi cách xa Hà Nội, và cách xa Sài Gòn nhiều ngàn cây số.

Hoàn cảnh hoàn toàn đổi khác.

Đi chơi với Mai Thảo nhiều, bạn bè đều biết người ông yêu ai. Nhiều người biết điều đó. Chúng tôi tôn trọng cả hai. Không người nào nói ra, nhắc tới, xác nhận hay kể về chuyện của họ. Hai người vẫn có những đời sống đi song song với nhau. Hai con đường sắt không bao giờ gặp nhau. Mai Thảo có tập thơ trong những năm cuối của cuộc đời, tập Ta thấy hình ta những miếu đền. Trong đó có một bài thơ mà người đọc thấy hệt như đoạn viết ngắn về tập thơ của ông in trên bìa sau của cuốn thơ: “Thơ, với ông trọn đời như một tình yêu thầm kín, tới cuối đời mới chịu bày ra ánh sáng.”

Mai Thảo viết văn xuôi, nhưng người ta vẫn thấy ẩn hiện những thơ. Ông sống rất một mình, nhưng đằng sau, người ta vẫn thấy ẩn hiện một mối tình. Kín đáo, bí mật và lặng lẽ. Bài Em đã hoang đường từ cổ đại càng đọc, người ta càng thấy người phụ nữ ông yêu hiện ra càng rõ nét hơn. Tôi tin ông viết bài thơ ấy cho một người mà tôi nghĩ là tôi có thể đoán ra được. Nhưng mấy lần hỏi ông viết bài thơ ấy cho ai, ông đều lảng sang chuyện khác. Ông không trả lời, ông không xác nhận bài thơ ấy viết cho ai, nhưng chúng tôi nghĩ chúng tôi đoán khá đúng.”

Em vừa bước xuông xe, trông dáng em nhẹ tênh, lửng lơ giống Giáng Kiều trong tranh bước ra gặp Tú Uyên và như đang bay bay…tới chỗ ông đứng đợi chỉ áng chừng mươi bước. Một khoảng cách quá ngắn để đợi chờ…Ông lững thững chậm rãi đi về phía em, bỗng dưng khi không ông có cảm nhận giữa ông và em có cái khoảng cách quá dài của tuổi tác với hai mươi năm dài đằng đẵng… Bất chợt ông lại quan hoài tới Mai Thảo, người đồng bệnh với ông:

“…Có một khoảng cách tuổi tác giữa ông và người ông nhắc đến trong bài thơ, một khoảng cách mười mấy tuổi:

Em đủ mười phương từ tuổi nhỏ
Ngần ấy phương anh tới tuổi già
Tuổi ư? Hồn vẫn đầy trăm gió
Thổi suốt đêm ngày cõi biếc ta

Ngày rời Hà Nội, Mai Thảo đã gần ba mươi. Người con gái ấy cùng tuổi với cô gái đi chùa Hương của Nguyễn Nhược Pháp. Ông gặp cô trong hoàn cảnh muộn màng. Những con đường đều không dẫn được hai người đi tới nơi mà họ muốn tới. Con đường toàn những ngã rẽ để chỉ tới những khúc không lối ra khác:

Con đường thẳng tắp con đường cụt
Đã vậy từ xưa cái nghĩa đường
Phải triệu khúc quanh nghìn ngả rẽ
Mới là tâm cảnh đến mười phương

Và sau những khúc quanh những khúc rẽ, họ gặp nhau. Lúc ấy, nhìn lại, người làm bài thơ nhìn ra được rõ hai người. Cái căn phần không mấy tử tế đẩy họ lại gần nhau mà vẫn còn nhiều xa cách:

Em đã hoang đường từ cổ đại
Anh cũng thần tiên tự xuống đời
Đôi ta một lứa đôi tài tử
Ngự mỗi thiên thần ở mỗi ngôi

Lúc hạ huyệt người đàn ông ấy, tôi hỏi Kiều Chinh có phải Em đã hoang đường từ cổ đại mà Mai Thảo viết cho cô không, và trước khi những nắm đất cuối cùng được ném xuống đất.

Cô đã gật đầu…Tôi thấy những giọt nước trên mắt…”.

***

Ông lững thững đi tới. Ông nhìn em. Khuôn mặt em ngập những tìm tòi, cô đọng một chút bâng khuâng. Ông tới gần hơn nữa, một thoáng bối rối đậu trên mắt em, mắt ngơ ngác. Em đăm đắm nhìn ông. Em rụt rè nắm lấy tay ông, mỉm cười thật hiền, thế là phút chấp chới ban đầu đã qua đi. Đằng sau nụ cười mỉm, môi em mấp máy như muốn nói với ông điều gì…

Em muốn nói điều gì ư? Chẳng là trước khi có buổi hò hẹn mưa không ướt đất, nắng không ấm đầu này mấy tuần: Như cố tình, em đã gửi cho ông một bài viết…Vô hình chung cũng của Mai Thảo có tựa đề: “ Linh…” trích đoạn trong Bản chúc thư trên ngọn đỉnh trời:

‘’…Bằng một sự đè nặng và len lén làm Linh ngây ngất. Giòng âu yếm đó vừa thở vừa hôn. Linh cảm thấy cái miệng của chàng, khuôn mặt chàng, tất cả chàng và Linh đứng đó, sau lưng Linh là gốc cây, phiá trước Linh là thân thể chàng vây kín. Linh nghiêng mặt đi cho miệng Linh chợt gần, thật gần tìm kiếm. Định mệnh đã xô ngã em vào ông. Vâng ạ! Và định mệnh cũng xô ngã ông vào em và chúng mình cũng không đứng dậy được phải không ông? Chúng mình đang cười thầm riễu cợt đời sống, riễu cợt dư luận, rồi chúng mình sánh vai nhau đi về thiên đường, đi về cái thiên đường bẻ nhỏ nhưng vô ngần, sống, và chết với nhau trong thiên đường ấy…’’

Qua một cơn gió thoảng, thoáng như em muốn nói: ‘’Em chờ anh đã bao nhiêu năm…Hôn em đi anh…’’. Ông cúi xuống gần em, có mùi thơm nồng nàn mà ông cảm nhận qua chữ nghĩa là ngây ngất. Môi em mấp máy. Ông mường tượng em muốn nói: ‘’Anh…ôm em đi anh… ‘’. Ông lẳng lặng ôm bờ vai, đặt lên môi em nụ hôn đầu tiên, không hẳn là đầu đời giữa ông và em, mà là cái hôn của hẹn hò ngập đầy, và nhẹ êm cũng đầy trọn vẹn.

Ông không tả nụ hôn hôm ấy vì trong ông đang vướng víu những chữ của Mai Thảo.

‘’…Qua hàng mi, tầm mắt Linh đụng vào một hình thể yêu dấu ở gần. Tất cả bát ngát lớn lên. Rồi tất cả bặt đi và bị nuốt chửng. Linh không nhìn thấy gì nữa. Cái hôn bắt đầu và Linh đã nhắm mắt. Trong một khoảng khắc, trời đất tối đen như đêm, Linh nồng nàn hôn trả chàng, hai người nồng nàn hôn nhau, mọi lời nói mọi ý nghĩ bị ngăn chặn lại, và trong hoà hợp truyền thấm mê đắm, trong cái hôn trao gửi khít khao kỳ diệu, Linh đang bàng hoàng, trong cả một đời người mà cái hôn đầu có sự mê thiếp sượng sần tối tăm như Linh sắp ngã, đang ngất, bằng của men, của đường, của mật nấu cất ngất ngư trong nắng. Từ miệng Linh tới tóc, tới cổ họng xuống thân thể nhẹ bổng và tay chân hững hỡ không biết đặt vào đâu là sự truyền lan cực kỳ mãnh liệt của một cảm giác xa lạ, cảm giác đó như một trái chín Linh vừa rướn người cắn đầy miệng, ngửa cổ nuốt đầy cuống họng, Linh thở không được nữa, em muốn nghẹt thở trong nụ hôn của ông, em muốn nhìn niềm vui oà sáng trong em, giữa ông và em…’’

Và rõ ra em và ông chỉ lặng lẽ ôm nhau trong tay. Em dường như đang náo nức được người mình yêu đáp lại, được dành cho nhau bao nhiêu âu yếm. Trong phút chốc ông quên cả ngoại cảnh cùng thói đời. Ông ghì chặt em thêm một chút, chỉ một chút thôi. Ông vuốt ve lưng em, ngực em sát vào ông. Em và ông cứ vậy mà dán chặt vào nhau qua nụ hôn trong nắng hanh, hụt hẫng, chơi vơi, mà ngay cả trong giấc mơ, cả hai chẳng bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày được người kia trao gửi.

Ông chợt bắt gặp em cứ ngây người ra vì ông…hôn chẳng giống…nhà văn.

‘’…Và Linh lim dim mở mắt nhìn Linh đang hôn. Cái nhìn e dè không rõ như có mưa dầm làm mờ mờ cảnh trí hư ảo, Linh chỉ nhìn thấy những sợi mi của Linh, những sợi mi dài đang ngây ngất, đang mê mải ngắm nhìn Linh và chàng hôn nhau. Thân thể Linh chết sững chợt rung động vận chuyển trùng trùng điệp điệp thành bão táp sô cuốn mải miết, cơn bão điên cuồng nâng bổng cánh tay Linh lên, ôm lấy bờ vai cúi thấp và đè nặng mãi xuống, những ngón tay của Linh chạy lạc lõng thất đảm trên một đường gáy không rời bỏ, Linh lại không nhìn thấy gì nữa, một thoáng trời cao trên đầu qua một thoáng cây lá động ảnh ở gần mất hút, Linh vội vã giam kín lạc thú trong nhắm mắt tối đen, chung quanh lại mất, cuộc đời lại xa, căn buồng Linh đã đóng kín mọi cánh cửa, đẩy lui mọi ánh sáng tò mò nhìn ngắm, cái hôn bây giờ dò dẫm tìm kiếm cho nhau trong một ấn tượng chăn gối lơi lã thì thầm không đoán thấy vị trí. Cảm thấy, thật xa, ở dưới đất, ở dưới chân một bước nhích và một bước nhích theo nhưng cái hôn ở thật gần, trên này thì miên tục, im lặng, trùm đầy và bất động. ‘’

Một khúc rẽ bên đường phải là một cái quán ẩn khuất nào đó và ông đã đưa đi em đi uống cà phê. Một quán cà phê trữ tình như tất cả những cuộc tình ông đã đi qua. Nhớ lại lần điện thọai trước buổi hẹn hò, em dọ dẫm và lấp lửng hỏi ông: Anh đưa em đi đâu? Nói cho ngay với câu hỏi này ông cũng đã đắn đo tới từ lâu vì chẳng lẽ ông trả lời rằng ông đưa em tới… ‘’cái giường’’. Bởi lẽ ông chưa bao giờ hẻo lánh đến vùng đất hoang dã trâu ta ăn cỏ đồng ta, đồng ta hết cỏ ăn ra đồng người. Và chưa một lần trong đời…

Luận về cái giường theo Arthur Miller, ông là nhà văn, ông viết về con người, về tình yêu, về tình dục phát xuất từ nhân bản, từ sự tồn tại của mỗi người, của mỗi bản chất giới tính. Ông cho rằng tình dục đơn thuần biểu tượng của tính giống, là nhu cầu, là thói quen. Hay nói khác đi thì tình dục không hẳn là sự giải thoát hay bủa vây con người. Arthur Miller đã khẳng định: “Cái giường sinh ra không phải để ngủ mà còn để nằm nói chuyện. Vì cái giường là một nơi chốn người ta thường ít nói dối mà người ta hay nói rất thật với nhau”.

Nói thẳng mực tàu đau lòng gỗ thì ‘’nằm’’ hay ‘’ngồi’’ chỉ khác biệt ở chồ ‘’mềm mại’’ hay ‘’khô cứng’’. Thế nhưng ấy là chuyện sau. Thế nên ông bình thản trả lời: Anh đưa em đến một nơi kín đáo để ngồi nói chuyện. Thêm nữa như ở trên đã giải bày, đứng giữa ngã ba đường để hẹn hò, ông đã đổi khác với những ngày còn trẻ. Những ngày mới lớn ấy ông từng ấp ủ ’Trong tình yêu phải thành thật. Mà muốn thành thật thì phải biết…ăn gian nói dối’’. Bây giờ ông không còn trẻ nữa, nằm hay ngồi cũng vậy thôi.

Và ông đã chọn cái quán khuất nẻo nằm trong dẫy phố cổ với đặc thù Âu châu ít ai hẻo lánh đến. Ông thích cái quán qua góc cạnh là tấm cửa sổ với những thanh ngang nâu đỏ mang hình ảnh của núi rừng. Nếu thanh ngang là những thanh gỗ thô như ở Đà Lạt ngày nào thì tình biết mấy. Có một dạo, ông đã ngồi ở quán này nhiều lần vào những giờ ăn trưa. Mỗi thời khắc theo mùa có những cảm quan khác nhau. Có những lúc lãng đãng, có những lúc sô bồ. Lãng đãng vào những ngày lập xuân, những vạt nắng lách mình qua khe cửa nằm ngủ chơ vơ trên mặt bàn, cả không gian lạc lõng thoắt ẩn thoắt hiện…Sô bồ là ông ngồi đấy, lạc lõng trong náo động với đất khách quê người, cái đầu lại ơ hờ đẩy đưa về Sài Gòn đầu đường cuối ngõ mà ở ngã ba, ngã từ nào đó có một quán cà phê.

Hôm nay ngồi với em trong góc quán khuất lấp, cũng có chút nắng hanh vàng, nhấp một ngụm đặc quánh. Men cà phê đen vừa dịu đắng, vừa ngọt ngào. Ấy là hương vị ngọt ngào của hai người mới quen nhau. Chẳng là ông thích những quán cà phê trong đó có một người tình. Người tình chưa một lần gặp mặt đang có đây, ông cứ ngắm…người tình không chân dung mãi. Ông ngắm không biết chán từng bờ môi, từng khóe mắi, hiền hòa và mong manh. Mắt em lúc nào cũng như rười rượi ươn ướt và đục như ám khói cà phê. Em ngượng ngập quay đi. Nhưng ông vẫn ghi nhận được khuôn mặt em đằm thắm và gợi cảm. Ông kéo ghế ngồi sát em hơn để nhìn kỹ hơn. Chẳng thiếu một góc cạnh nào. Chỉ thiếu áng nắng nhạt bò phủ khuất lên em. Lưng em quay vào góc tường. Ông ghé miệng sát tai em thì thầm chuyện hôm nay nắng ngày mai mưa. Để rồi trong ông có cái cảm nghĩ không đâu vào đâu, rằng cùng khuôn mặt có những đắm chìm nhạt nhòa này, nếu ông không gần em, đến bẩy mươi tuổi sẽ có những tiếc nuối không nguôi. Ông nghĩ vậy trong cái tâm thái chẳng ăn cũng thiệt, chẳng chơi cũng già. Vậy mà tại sao phải đơi đến cái tuổi thất thập cổ lai hy thì ông không hiểu nổi. Tại sao chẳng có những gần gũi vào lúc này với một nhớ hai quên đây.

Qua cửa kính trong suốt, ngoài nhìn vào thì làm sao có một cõi riêng, một chỗ cho hai người. Không còn là những buổi trưa trong ngày làm việc ngồi vất vưởng ở quán cà phê quen thuộc, và nhìn dòng người ngược xuôi với thế sự du du hề một thoáng bạch câu. Mặc kệ thiên hạ sự đảo điên với mắt chó giấy, nhìn và nghĩ, ông và em, là hai kẻ yêu nhau từ một cõi khác, không có thời gian và không gian. Trong ông có một chút hanh hao vì ông muốn hôn em trong cái khoảng khắc im ắng mờ nhạt đó. Để tránh buổi trò chuyện trong im lặng. Lặng im còn bứt rứt hơn là những câu hỏi đẩy đưa với em. Ông lặng lờ ngắm khuôn mặt nhẹ nhõm của em. Em đằm thắm nhìn vào mắt ông buồn đến chao lòng. Cái hồn của cái nhìn…ông không ném vứt vào đâu được, cũng không nhốt kín vào đâu được, Giống như định luật vật lý với không gian, như gió, không có hình dung, không có trọng lượng. Quang cảnh ngoài đường qua thời gian, người và người dửng dưng đi lại chậm rãi, lạc lõng như những thiên thể bay lạc vào vùng khí quyển. Có tiếng lao xao, nhưng tiếng tiếng nói không cùng ngôn ngữ không đến tai ông vì tất cả như vô trọng lực, âm thanh cũng vậy. Bất chợt em thoáng ngượng ngùng quay đi. Câu chuyện rối rắm tiếp sẽ là những tín hiệu, ngôn ngữ của ánh mắt, của tay chân. Ánh mắt là cửa sổ của tâm hồn to bằng cái cửa kính nhìn ra ngoài. Nó đang hiện hữu và phản chiếu lên em và ông.

Có một lúc lầng quầng, tay ông quàng tay ôm bờ vai hư hao của em. Lông mày em lúc chau chau, khi nhướng cong, bỗng chốc như giãn ra, mơ màng dìu dịu. Tay ông rong chơi theo sống áo sau lưng và lạc xuống dưới, lạc đường vào tình sử. Gương mặt em thoảng nhẹ có một bóng mây lướt qua. Bàn tay ông ngừng nghỉ ở cái lưng váy hở he hé. Bàn tay mầy mò mơn man làn da mềm. Ông nhìn em dò hỏi. Qua khuôn mặt lắng dịu, bóng mây vừa tan loãng vào chân không. Em quay đi tránh cái nhìn mời gọi của ông. Thời gian như dài ra, không gian như hẹp lại và ông có cảm nhận thời gian và không gian và ông cùng lúc hoà hoãn và hòa nhập vào em, bồng bềnh nổi trôi như trôi ngược lại, bất chấp định luật vật lý là có co rãn. Nhất là những lúc hai người yêu nhau ngồi bên nhau chẳng biết làm gì là nhìn nhau mà chẳng nói, có nói cũng khôn cùng. Ấy vậy mà em lại lặng lờ quay đi.

Ông tự hỏi và không có câu trả lời cùng khuôn mặt quay đi đầy ngượng ngập của em. Em trong ngành giây nhợ, giây tđỏ giây xanh, sờ vào là giật nhói lên một cái để đời. Theo lý thuyết hành vi của Watson khi hai vật thể chạm vào nhau thì phản ứng sẽ như nhau. Như da thịt chạm vào nhau thì bản năng sẽ trổi dậy…Tay ông chạm vào khúc xương nhô ra ở phần dưới sâu sau lưng em. Ông biết là sâu lắm. Như có những luồng điện đang chạy dài trong người ông. Ông uốn vặn người như con giun bị chế nước sôi. Những luồng điện râm ran khắp người ông và lan rộng. Ông ve vuốt nhè nhè khúc xương thừa thãi. Đến cái tuổi này ông biết một điều, với những người đàn bà khác, nghe những lời mơn trớn mê hoặc của ông, nhất là nhìn thấy đôi môi ẩm ướt của ông thì phần dưới bụng của họ trào lên những làn sóng ngầm ở một nơi chốn… Ấy vậy mà vừa lúc em quay lại, vẫn trong im ắng, khuôn mặt em thoáng mê muội, bần thần ngây dại để ông hiểu em có nét tình dục ấn dấu trầm uẩn ở đằng sau. Ông nhìn em đắm đuối. Mắt em chợt lơ đãng nhìn ra ngoài khung cửa sổ và dừng lại ở một điểm xa thẳm nào đó…

Như mơ mơ, xa vắng vời vợi.

***

Sau đấy ông và em đi ăn trưa…

Ngồi giữa chốn lao xao, đầu ông cứ loay hoay với ít nữa, mai này ông sẽ viết thành truyện giống như Chuyện tình kể trong giờ ăn trưa của ai đó. Rời quán ăn trong ông cứ bâng khuâng nhạt nhòa, cứ chứa chan ngập đầy những hình tượng, bóng dáng em chui vào trong tâm khảm để cất giữ làm kỷ niệm, ẩn nấp trong những ngõ ngách để gợi nhớ, để thành truyện…để viết. Ông dắt tay em lững thững ra bãi đậu xe vắng vẻ, ẩn khuất sau một rặng cây như một khu rừng nhỏ. Ở đấy chỉ có một chiếc xe đơn độc như đơn côi giống như ông và em bây giờ vậy. Ông quên ngay cái quán ăn, quên cả chiếc xe đang lạc lõng ở trước mặt là của ông mà thay vào đó là quán cà phê, có con mắt lững lờ của em. Mắt em hờ hững nhìn, con mắt nhìn hững hờ ấy càng nhẹ tênh, hanh hao như sương như khói. Như thể lúc nào cũng chực như tan biến mất…Vì ông chợt nhớ ra trên lề đường tới cái quán cà phê hồi nãy, ông đã nhìn thấy em có dáng đi hụt hẫng. Như ông vậy!

Sau này cả hai thổ lộ với nhau là đều một cảm nghĩ như vậy…Ông và em, người này là chiếc bóng của kẻ kia nên đều thấy xa lạ, như gặp từ tiền kiếp trong buổi hoang sơ. Nếu có góp nhặt thêm một chút thì qua khuôn mặt của em, ông ghi nhận được một khuôn mặt dung dị và hiền dịu. Cũng khuôn mặt ấy có cái miệng nhỏ, lâu lâu điểm một nụ cười vu vơ. Em cười và ngậm miệng. Em cười theo cách ông chưa từng thấy. Vừa ngọt ngào vừa nũng nịu, nửa thân thiết, nửa xa vắng, nụ cười vu vơ hiếm hoi rung động lòng người. Để trong một khỏanh khắc bất chợt qua đôi mắt vời vợi, nụ cười lặng lẽ, ông ôm em và nhẹ đặt lên môi em một nụ hôn. Một nụ hôn cứ ám í với ông mãi về sau này, chữ nghĩa cũng bằng thừa và không hơn là ngập đầy và trọn vẹn. Mãi gần đây, em trách móc ông gì mà mới gặp đã hôn…người ta. Ông im lặng không trả lời, trong đầu thầm nhủ, ấy là ông muốn gửi đến em nụ hôn của Mai Thảo mà dường như em đã gửi gấm và không nhớ, đã thuộc vào thời tiền sử…

’’…Linh và chàng hôn nhau, thần thánh, ưng thuận và vô tận. Hôn một lần đầu nhưng tận cùng và toàn vẹn hôn. Hôn bỡ ngỡ, bất ngờ lạ thường. Linh ngoi lên thành vóc dáng mới, bằng ôm ghì, bằng nhắm mắt, bằng nhận được tận cùng và đáp lại trọn vẹn, để thấy rằng Linh đang được đời sống đích thực thụ thai, Linh đang được tình yêu đích thực khai sinh. Linh muốn nói thật nhỏ, bằng cái tiếng nói mê sảng thì thầm lạc gịong: “Tôi có thực”. Linh muốn thét thật lớn, cho tiếng thét đánh vỡ tan tành những thành trì vô hình của dư luận: “Tôi đã là tôi”, Linh muốn truyền âm thông qua miệng chàng, tới tâm hồn chàng: “Vì ông đó mà em có, vì ông đó mà em đã là em”. Nhưng Linh không nói, không thét được, vì Linh đang hôn….’’

Và như ông vẫn nói với em, mỗi lần gặp nhau, ông muốn đong đầy kỷ niệm bằng vào những dấu ấn. Một trong những dấu ấn là nhằm vào cái lúc chia tay mà cả hai ngồi ở băng xe trước của ông. Thời gian như ngừng lại lúc ông và em yên ắng hôn nhau, ấy là ngôn ngữ câm lặng của một già, một trẻ dành cho những nụ hôn. Để rồi một nhớ hai thương là cả hai không ai bảo ai, đều tháo kính để hôn nhau rộng rãi hơn, chan hòa hơn. Và cũng thoáng đãng hơn. Cánh tay mảnh dẻ của em ôm choàng qua cổ ông, thân thể non trẻ mềm mại của em tan hoà vào thân thể ông. Một tay ông luồn vào áo ngực em nắm giữ phần nhô ra nhỏ bé. Lần đầu tiên từ buổi gặp gỡ, ông khao khát muốn chiếm giữ một phần thân xác em cho riêng mình. Ngay lúc ấy và sau này. Như có thần giào cách cảm, trong một khoảnh khắc choáng ngất, em nhẹ rướn người lên, mắt em như mất thần, môi em rời môi ông và thầm thì: Cho em ngồi lên lòng anh đi. Ông nhủ thầm ông đã làm em…hư đây. Ông rì rầm với em như một cơn gió thoảng: Xuống ngồi ở băng xe sau đi.

Chỉ còn hai cặp kính trắng nằm chơ vơ bên nhau ở bệ kính cửa trước.

Một nơi chốn ở băng xe sau, em ngồi trên đùi ông trong chật chội vừa khô cứng, vừa mềm mại và em bá lấy cổ ông hôn tiếp nụ hôn còn dang dở, dở dang. Em và ông ghì lấy nhau, cái hôn bôi nhòa cả thời gian và không gian bao phủ chung quanh. Giống như người đi lạc trên sa mạc mơ về một ốc đảo, hoặc giả như đang trôi dạt trên biển cả tìm được cái phao, cả hai bám chặt lấy, bám vào nhau qua nụ hôn tưởng chừng như không bao giờ muốn buông ra. Vì cả hai đều biết rằng một khi đã buông tay, khó mà tìm lại nụ hôn ấy nữa.

Vậy mà em bất chợt buông tay, hình như để thở, để lấy sức cho nụ hôn kế tiếp. Rồi cả người và khuôn mặt em ngả ra đằng sau trong cái thế ngả nghiêng mời gọi. Trong cái thế nằm chơi vơi, em đã để lộ ra một khỏang ngực hững hờ trắng ngần. Trong một giây phút thôi thúc của bản năng, bàn tay ông thể hiện cái tố chất của bản thể bằng vào vuốt nhẹ cánh tay em. Cánh tay em tươi mát như dẫn dụ tay ông bò qua vai và ngừng ở cúc áo. Ông mở nhẹ một cái cúc áo. Ngực em ngủ yên sau làn áo chợt căng lên mây mẩy. Em như đang trong cơn đồng thiếp qua khuôn mặt đang nhắm mắt. Ông thoáng nghe thấy em thở dài như chấp nhận.

Cái cúc áo thử hai được tháo gỡ, ông vén một phần cái áo nịt ngực. Và ông cúi xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn. Một nụ hôn thật nhẹ, thoáng như chỉ lướt qua da thịt. Nhìn em, ông không thấy một tiếng nói hé mở trên môi. Em như trong cơn mê muội, khuôn mặt em cứ ngây ngây thơ thơ. Trước mặt ông là mảnh ngực trắng nần và núm ngực hồng nhạt. Núm ngực rưng rưng như nụ hoa hàm tiếu ngóng đợi gió đông. Ông hôn thật âu yếm và trân trọng…Mắt em vẫn nhắm nghiền, da mặt em nhợt nhạt. Ông nhấc cai đùi của ông cao hơn, để ngực em nhấm nhứ gần ông hơn. Miệng ông đắm chìm vào ngực em. Đầu em ngọ ngoạy, mắt em vẫn nhắm, mặt em nhăn lại như đang chịu đựng ngọn lửa tam muội thiêu đốt thân xác em trong lúc này.

‘’… Cái hôn bất tận, kéo Linh ngã vào vùng phiên lưu quay cuồng của cảm giác vừa tiếp nhận, vừa khám phá. Cái hôn dẫn Linh đi. Trên những con đường tình tự. Vừa đi Linh vừa biết, bằng những khám phá kỳ ảo. Biết thân thể không phải chỉ là cái bất động của hình hài trống không, mà thân thể chỉ là giới hạn chứa đựng những cảm giác phá vỡ nó như một nhà ngục. Biết cuộc đời không phải là cái thản nhiên tháng tháng, cái dửng dưng ngày ngày, nhạt nhạt đời đời kiếp kiếp và cuộc đời làm bằng những đỉnh ngọn núi cái vút choáng váng, những vực thẳm hun hút ghê hồn, nhưng người ta không có quyền sợ, người ta sống nghĩa là người ta dám. Trong mơ màng ngây ngất, chợt một cái gì được dịu dàng rời xa. Linh tựa hẳn đầu vào thân cây, Linh vẫn nhắm mắt, sự kỳ thú kéo dài. Chàng và Linh đã thôi hôn nhau, nhưng Linh không chịu mở mắt và môi Linh còn là một vết thương mê mẩn chưa bình phục. Linh tựa đầu vào thân cây như thế không biết bao lâu. Linh buông thả cho cảm giác trôi đi. Phút này, trong ý muốn kéo dài trạng thái mộng, chưa muốn trở về với cái thực chung quanh. Linh chỉ muốn được tựa đầu vào vai chàng mà ngủ… ‘’

Trời đất mới vào thu, gà gà đắm vào bóng chiều, đất trời thu ngắn lại và thời gian cứ âm ỉ kéo dài trôi qua theo bàn tay của ông. Theo những rung động sinh tồn. Ông nao lòng nhìn ngực em lãng đãng nhấp nhô, lấp đầy giác quan và tri óc mụ lẫn của ông. Mắt ông dường như chứa thêm những dục tố trần trụi. Tế bào quanh mắt giật giật hối thúc. Trong một phút chốc chới với, mắt ông muốn bóc hết mảnh vải che đậy ở phần dưới. Một vùng bơ vơ lấp khuất lâu ngày bị bỏ quên. Trong đầu ông, những ý đàn ông quẫy đạp, vật lộn, ôm cứng những nhục dục đòi hỏi. Sức căng sinh lý và sức lực nơi ông bắt đầu lớn dần và dài ra theo bàn tay chui vào cái váy của em. Sôi động và mãnh liệt trong giây phút ấy, tê dại, căng cứng, ngây ngất súi bẩy ông…

Ông thích làm đàn ông.

Trong cơn động tình xáo quậy, ông liếc trộm khuôn mặt em để thăm chừng. Cũng như ông, bờ mi em cũng khẽ giật giật trong câm lặng, môi em nhẹ mấp máy như muốn gửi gấm: ‘’Trong ngôn ngữ tình yêu, em thích nhất nụ hôn’’. Ông nhòai mình thấp hơn, cúi đầu xuống một chút và đặt lên môi em nụ hôn mà ông nghĩ là em đang thèm muốn, đang chờ đợi. Một nụ hôn thật êm dịu, dịu ngọt. Em choàng tay qua cổ ông kéo xuống, ghì chặt hơn hồi nãy. Ông hôn mải miết, và thật lâu trên môi em, để che dấu những sôi động đang dâng tràn lửa dục trong ông. Người ông áp lên ngực em, thân ông che cái nhìn của em. Tay ông thảnh thơi vuốt từ bắp đùi lên, mò mẫm tìm tòi xuống. Những ngón tay bóc dần từng phân vuông lớp vải lần mò tìm kiếm. Em khẽ co vai rúm người. Cái thân thể ưỡn ra chết người thế này đây mà em đâu có hay. Ông để cho cả bàn tay vào sâu hơn, nhích lên một tí, nhích lên một chút. Trong cơn mê hoặc, người em run rẩy, thoáng ông nghe có tiếng thì thầm, thoang thoảng có tiếng em thôi thức không thành lời: ‘’Cho em làm vợ anh một lần đi anh… ‘’.

Thế nhưng ấy chỉ là tiếng gió len lỏi qua khe kính cửa xe he hé để hai người có chung một khoảng không gian để thở, có một khoảng thời gian ngắn ngủi để hiện hữu. Tiếng gió như nhắn nhủ với ông rằng ấy là mê lầm, mê muội. Ông và em đã bị cuốn vào nhau trong một cơn lốc không cưỡng lại được mặc dù cả hai đều biết đó là một tình yêu vô vọng và rồi ra sẽ chẳng biết đi về đâu. Vì vậy ông ngập ngừng nửa muốn rút tay ra, nửa muốn vòng vo ở lại nơi chốn thật xa lạ nhưng cũng thật gần gũi, bàn tay đang đê mê rần rần. Đầu óc ông như đặc lại. Gió ngoài khe kính cửa xe vẫn rì rào nhè nhẹ, ông rì rầm qua tai em, như đã nhiều lần ông đã rầm rì với em như một lời hứa: Ông muốn giữ cho em trọn vẹn với chồng con. Mắt em vẫn nhắm, bờ mi vẫn co giật….như một cơn gió thoảng.

Qua tiếng gió thì thào ngoài kia, trong ông gửi gió cho mây ngàn bay đến Mai Thảo: Ông này không có vợ nhưng có người tình và ông ta để lại một bài thơ để đời có tựa đề Chỗ đặt
  Đặt tay vào chỗ không thể đặt
       Vậy mà đặt được chẳng làm sao
       Mười năm gặp lại trên hè phố
       Cười tủm còn thương chỗ đặt nào

Bỗng bụng em thót lại, em rướn mình lên một chút. Vạt váy mỏng manh như được nới rộng ra thoáng đãng. Thân xác em như đợi chờ, ngực em phập phồng rằng thân thể em đã chờ bàn tay ấy lâu lắm rồi. Từ thưở hồng hoang cũng nên, ông nhẩm chừng như vậy…Cuối cùng bàn tay cũng chạm vào cái quần lót mát lạnh như mặt nước ao thu. Cả người ông nóng rực lên, phản ứng hóa học hay những luồng điện chập lại? Ông không biết! Rồi chạm vào phần u u lên phập phồng đầy hơi hám da thịt. Nằm ẩn nấp dưới lòng bàn tay là một rừng cây bao phủ, che đậy khe núi, suối nước dồn dập những u u minh minh.

Bỗng em quậy người và ở cái tao đoạn này, em đẩy…tay ông ra.

Trên đường lái xe rong ruổi về nhà, ông cứ vật vờ với ai nào có hay tay em đẩy tay ông ra…Cái đâu ông lại lây lất đến những đổi thay trong một năm, của một tháng, ở một ngày…Mới chỉ một buổi sáng đây thôi có những lá xanh thao thiết, một buổi trưa ngập những nắng vàng óng, một buổi chiều ngập những bóng râm và rồi có một cơn gió thoảng lạc vào mắt em, mắt em như sương khói đang tan dần…tan lõang, như thể như đang tan biến mất…

Trời lấm tấm mưa…Bất giác ông nhớ lại câu nói rất dễ thương của em: Anh giữ cho em kiểu này chắc chết quá! Có gì khác đâu….Rồi em ứ hự nũng nịu: Ăn quen nhịn không quen và ông chợt bắt gặp ông đang tủm tỉm cười dưới cơn mưa…cười tủm còn thương chỗ đặt nào.

Thoáng trong ông mai này ở một nơi chốn hoang vắng, có…một cái giường.

***

10 năm sau…

Một ngày cuối tuần trời hom hom, đất đơ đơ, lão nhắc nhớm bắc ghế ngồi ở góc vườn, nhìn lên khỏang không, mây đùn lên lùng nhùng một mầu xám chì, đất trời trùi trũi hẳn xuống, gió thổi mây xoắn tít. Gió như bước chân mùa thu năm nào khẽ tới, hoa lá cụm lại thủ thỉ lời chia tay với nỗi nhớ nhung. Bụng dạ lão xoắn xúyt những nỗi lao xao khó hiểu, lão chỉ biết đang nao nao trong một ngày trống vắng. Vậy thôi. Hoài đồng vọng ngày nào lão nói với em rằng lão và em, mai này mỗi người mỗi viết lại chuyện tình của hai đứa.

Để rồi hôm nay lão thai nghén một truyện ngắn có tên là Xếp tàn y lại để dành hơi…

Và cắm cúi viết, bất chợt nhìn qua hàng rào mắt cáo bên kia, lão bắt gặp dãy phố quanh co. Lão lẩn thẩn ngắm trời nhìn đất, đong đẩy một chuỗi hoài cảm rong rêu từ cái buổi ngồi ở quán cà phê bên đường. Đường mưa ướt đất, lão dẫn dắt em về một chuyện tình như chuyện của lão với em ngày ấy. Truyện có tựa đề “Em đã hoang đường từ cổ đại” (**) :

“…Trong Mai Thảo đọng một chút bâng khuâng sau đó tôi lại nhớ đến Thanh Tâm Tuyền, cũng qua quán vắng chiều hôm :

Đi đi anh đưa em vào quán rượu

Có một chút Paris

Để anh được làm thi sĩ

Hay nửa đêm Hà Nội

Thanh Tâm Tuyền đã kết thúc bài thơ trên bằng câu: “Ôm em trong tay mà đã nhớ em ngày sắp tới’’. Đi đến khúc cuối của con đường, ngày sắp tới tìm lại được nhau đúng như tựa một cuốn sách mà Mai Thảo đã viết, mượn từ câu thơ của Đinh Hùng: “Cũng đủ lãng quên đời”. Hạnh phúc là ở đó, hạnh phúc trong lòng của hai người. Họ không bao giờ gần hơn lại.

Đừng khóc dẫu mưa là nước mắt
Đừng đau dẫu đá cũng đau buồn
Tâm em là Bụt tâm anh Phật

Trên mỗi tâm ngời một nhánh hương

Đó là bài thơ Mai Thảo viết cho Kiều Chinh. Cái bất hạnh của xa cách vĩnh viễn với một người nằm xuống chính là hạnh phúc của chuyện không mất nhau, bằng vào một câu thơ cũng của Thanh Tâm Tuyền đã nói lên điều ấy: “Không ai biết chúng ta yêu nhau…”.

       Ấy là lúc này đây lão vay mượn chữ nghĩa của tha nhân, còn văn mình vợ người thì ba năm sau lão như bị giời xiềng vào chữ nghĩa như anh tù văn qua truyện ngắn Cái bóng của gã

(…) Sau những năm tháng với đường mưa ướt đất, nay gã đang nằm ở cái tuổi nhi nhĩ thuận, hiểu theo nghĩa là chuyện gì rôi cũng qua đi. Vì rằng đã bao ngày tháng gã gần gũi với cái bóng, ngày qua tháng lại với hôm nay sẽ là quá khứ của ngày mai. Ngày ngày cứ chồng chất lên mãi thành một chuỗi quá khứ nặng nề. Vô hình chung, chính gã đang là con ốc chuyên chở quá khứ kia mà. Như chuyện con ốc sống cô quạnh trong một vũng đầm lầy với chuỗi tháng ngày, cứ day dứt nó mãi. Cứ mỗi một ngày, trả một ngày cho quá khứ, quá khứ vì thế chồng chất trên lưng con ốc. Một hôm nó nhất định mang quá khứ đi chôn, nó nghĩ chỉ có thế mới có được những nhẹ nhàng thanh thản. Khi con ốc chở quá khứ đến mé đường, bên kia là nghĩa địa, nó thấy băng qua bên kia không phải là dễ. Dòng xe như mắc cửi không chừa một khỏang trống để chậm như nó có thể vượt qua. Cuối cùng con ốc tự thấy rằng, nó sẽ bị bánh xe nghiền nát trước khi bò qua bên kia đường. Vì thế nó đành cõng quá khứ trở về nơi đầm lầy nước đọng xưa kia, nó thầm nhủ suốt quãng đời còn lại, đành ôm những quá khứ của riêng mình.

Thế nhưng gã muốn cái bóng có chung một quá khứ với gã. Gã thầm thì với cái bóng: “Có khi chung thủy là một cố gắng tuyệt vọng”. Và gã sẽ rù rì tiếp: “Ngoại tình là yêu một lần nữa mà không cần phải cố gắng“. Và thì thầm thêm nữa: “Nếu gian díu với đàn ông có vợ là tội lỗi thì đó là một thứ tội lỗi đầy quyến rũ”. Cuối cùng gã cũng lái xe đến trước cổng khu nhà trọ. Gã xuống xe bước từng bước một đi về hướng dẫy phòng ngủ trong mê hoặc, cái bóng lầm lũi theo gã đi vào vùng tan hoang kỷ niệm. Và gã cúi xuống bế cái bóng vào căn nhà trọ. (…)

Và lão hậm hụi viết tiếp Xếp tàn y lại để dành hơi từ 10 năm trước với tiền duyên hậu kiếp bằng vào truyện ngắn “Thị trấn hoa quỳ vàng” (*) như định mệnh an bài chẳng thể chối bỏ…

     “…Bây giờ, Ng. cũng không nhớ tại sao hai người lại chọn cái thị trấn ấy làm nơi gặp gỡ. Trong mười năm trời, năm nào họ cũng gặp nhau vào ngày tháng ấy… “.

        Trúc gia trang

   Ngộ Không  Phí Ngọc Hùng

 

Chú thích:

(*) Thị trấn hoa quỳ vàng của Trần Thùy Mai

(**) Em đã hoang đường từ cổ đại của Bùi Bảo Trúc

 

 

 

 

 

 

 

©T.Vấn 2016

 

 

Bài Mới Nhất
Search