Người về – Tranh: Thanh Châu
lại tháng tư
nửa đêm về sáng
có một cánh cò
cưa
cứa
trong âm điệu
đờn ca tài tử ông sáu lầu
làm tôi cựa mình
em ơi tôi ở đây
mà tôi ở đâu
trôi nổi theo con nước phèn của má
qua bao mùa
tháng tư bao nỗi
và tôi vẫn ngồi bó gối
bên giai điệu ông sáu lầu
âm vọng đầy vơi
hò lìu xang xê cống
chờ đợi buổi rạng đông
đốt lửa hừng hực nấu nồi cháo tháng tư.
vũng nước mắt tím than
đã lâu rồi qua nhiều mùa nắng trầm lặng
ở một khúc quanh um tùm đầy lá rụng
nơi người và người sát hại nhau
và từ những thân xác mục rữa
hạt mầm tai ương vươn dậy ̶ ̶ ̶
ông già ốm như cây nhang trợn mắt kể
người đàn bà không tuổi ngồi im
nước mắt chảy tí tách xuống hiên nhà
̶ ̶ ̶ nước, nước, cho xin chút nước
vũng nước mắt tím than trải rộng
̶ ̶ ̶ nước, nước, cho tôi chút nước
đứa nhỏ bụng ỏng, còi cọc ngẩng đầu
khịt mũi, cúi xuống tiếp tục uống
ông già tằng hắng rồi khoát tay đứng dậy
dẫn đứa nhỏ đi như chạy khuất sau khúc quanh
người đàn bà chảy nước mắt vẫn ngồi đó
không, đây không phải là ảo giác ̶ ̶ ̶ trong cơn khát
tôi đã uống từ vũng nước mắt tím than
nay trải rộng lan tràn xa tận chân trời.
Quảng Tánh Trần Cầm
©T.Vấn 2021