Hắn tên gì, tôi không nói cho mọi người biết đâu
Bởi lẽ, hắn có quá nhiều tên, chỉ thua ông Hồ
Hắn, là Lê Mai Liều, cũng là Lê Liều Lĩnh, hay Lê Mai Nổ.
Hắn, có thể là Sương Biên Thùy, cũng là Sương Biên Tái hay Sương
Biên Cương.
Hắn, cũng là thằng mắt sâu, râu rậm mà các quý cô nương góa phụ thích cận kề, đêm và ngày!
Hắn, cũng là thằng thích nổ banh nhà lồng chợ, đem tiếng cười cho mọi người vui…
Nói như nhà thơ Dư Mỹ, mọi cuộc họp mặt văn chương, nếu thiếu hắn là mất vui, nhàm chán, và nhạt nhẽo.
Thôi! Hãy quên tên nó đi!
Nhưng lại không thể quên nhan sắc, hình hài, và cái body của hắn.
Bởi vì, hắn là một thi sĩ!
Hắn, cao 5 feet 5, nặng 135 pounds, đẹp lão, râu ria vẫn còn như thời thanh niên, nhưng ngã màu, bạc, như sương, tuyết, long lanh như sương mai, đầu ngày, trên ngọn cỏ.
Hắn có vợ, hai vợ. Thua Nguyễn Du, bốn vợ.
Thua luôn tác giả Động Hoa Vàng, Phạm Thiên Thư, ba vợ. Và ông này, vì mê cái “ấy” của Bắc kỳ 1975, đã tiêu tan sự nghiệp. Nay, ông sống trong ngôi nhà của mình, nhưng thân phận vẫn là kẻ ăn nhờ ở đậu. Vì nhà ông, do vợ hắn bà y tá, nhận mình bác sĩ, đã sang tên cho con gái riêng của bà. Ôi, Bắc kỳ 75, gian ác. Dùng cái “nón” đi chiếm đoạt tài sản kẻ khác. Ôi cái “ nón”, ta căm ghét mi, căm ghét giùm bạn ta.
Lý lịch trích ngang và dọc của hắn:
Hai đứa con trai của bà đầu, làm chủ hai tiệm N.
Hai đứa con gái đầu của mụ hai, là Dược chi đó, làm quản lý cho cái gì gọi là CVS hay SCV hay VSC gì đó.
Hai con trai, cháu ngoại, nghĩa là con của con gái hắn, sắp ra trường là bác gì đó , hắn bắt biết.
Hắn bắt biết.
Hắn là một đứa rất ngu.
Qua Mỹ 30 năm nhưng xem như chưa qua Mỹ. Tiếng Mỹ, chỉ biết đọc, viết, và dịch , nhưng NÓI và NGHE, thì bù trớt, thua cả vợ hắn!
Hắn, là một nhà văn, nhà thơ, nhà báo, chính hiệu con Nai vàng.
Gọi hắn thêm ‘nhà gái’, cũng không sai.
Hay đúng hơn, gọi hắn là ‘nhà gái’ trước, đúng hơn.
Vì răng, nhờ ‘nhà gái’ trước, mới có ‘nhà văn’, ‘nhà thơ’, ‘nhà báo’ sau.
Không phải chỉ một mình hắn, mà là bọn cầm bút, thằng nào cũng vậy.
Kể cả tác giả truyện Kiều, Chinh Phụ Ngâm, thơ Say, Hoa Đăng, Tiếng Thu, Hàn Mặc Tử, Bích Khê, Nỗi Buồn Nhược Tiểu, Chân Dung Người Lính Miền Nam… không khác.
Không có đàn bà, không có bọn này, những đứa cầm bút.
Không có đàn bà, không có anh hùng, vĩ nhân, không có lịch sử.
Hoan hô người đàn bà, muôn năm người nữ, vạn tuế những người tình!
Hắn, một đứa đủ vốn liếng cho một canh bạc văn chương…
Từ và vì,
từ và nhờ,
những tài năng và kinh nghiệm sống của hắn.
Hắn là một đứa từng trải và có trí nhớ rất tốt!
Sáu tuổi, hắn đã chứng kiến hai tên lính Ma-rốc, chơi trò hít đất, trên thân thể chị láng giềng, chân cà thọt.
Sau đó chị sang nhà hắn ngồi chung với chúng hắn, quanh một bếp lửa than, mùa đông lạnh lẽo.
Lại hai thằng Ma-rốc khác, lôi chị xuống chuồng heo nhà hắn.
Lúc này hắn không thấy, chúng làm gì và chị có “nảy” người lên hay không…
Tôi tin là có, vì chồng chị, gầy gò và đen đủi…
Sau đó, hai thằng Tây này bắt con heo nhà hắn
Hắn đã chửi chúng một trận nên thân.
“Sao mày bắt he nhà tao. Tao đâu có qua nước mày bắt he, sao mày sang nước tao bắt he của tao?”
Đúng ra là heo, nhưng vì hắn bị ngọng, nên phát âm heo thành he.
Cũng vào thời gian đó, tại căn nhà đó, ông hắn bị một người lính VN đi lính Pháp bên đồn Bỏ Bản, bắt đi theo nó.
Chuyện rằng:
Thời Việt Minh khởi nghĩa, ông Hồ phát động Tuần Lễ Vàng, bà nội hắn có đóng góp, có biên lai.
Khi người lính Việt theo Pháp lục soát trong cái tráp đựng giấy tờ, nó thấy tờ biên lai, nó bắt ông tôi đi.
Trên đường đi, nó nói, nếu cho nó tiền, nó sẽ thả ông tôi ra.
Ông tôi trở lại nhà, tiến thẳng tới bụi tre, lấy ra bọc tiền giao cho nó.
Bấy giờ hắn 5, 6 tuổi, hắn còn nhớ, như mới hôm qua.
Cũng như hắn còn nhớ, năm hắn 8 tuổi, hắn đã viết thư tình cho chị Hạnh cùng xóm, đẹp và cao hơn hẳn lớn tuổi hơn hẳn
Nay nghĩ lại, hắn thấy mình không phải là người, là con quỷ,
Xấu hổ quá, trời ơi!!
Tất cả, lỗi tại ông trời, ông muốn hắn cà chớn, cà cháo, cà pháo.
75 năm rồi, hắn còn nhớ, nhà nào hắn trộm mía, nhà nào, hắn trộm ổi.
Lúc nào, mùa nào. Chiến thuật, chiến lược ra sao.
Vào đường nào, lui đường nào. Có tiếng chó sủa không. Có ai nhìn thấy không.
Có chia cho cô láng giềng không, để cô cho cầm tay, “có lau nước mắt khi tôi ngồi khóc, có đưa tôi đi chơi trong chiều mưa.”
Tôi viết nhầm câu thơ của nhà thơ Nguyên Sa!
CẦN THIẾT
(Thơ Nguyên Sa)
Không có anh lấy ai đưa em đi học về
Lấy ai viết thư cho em mang vào lớp học
Ai lau mắt cho em ngồi khóc
Ai đưa em đi chơi trong chiều mưa
.
Những lúc em cười trong đêm khuya
Lấy ai nhìn những đường răng em trắng
Đôi mắt sáng là hành tinh lóng lánh
Lúc sương mờ ai thở để sương tan
.
Ai cầm tay cho đỏ má hồng em
Ai thở nhẹ cho mây vào trong tóc…
Không có anh nhỡ một mai em khóc
Ánh thu buồn trong mắt sẽ hao đi
Tóc sẽ dài thêm mớ tóc buồn thơ
Không có anh thì ai ve vuốt
Không có anh lấy ai cười trong mắt
Ai ngồi nghe em nói chuyện thu phong
Ai cầm tay mà dắt mùa xuân
Nghe đường máu run từng cành lộc biếc
.
Không có anh nhỡ ngày mai em chết
Thượng đế hỏi anh sao tóc em buồn
Sao tay gầy, sao đôi mắt héo hon
Anh sẽ phải cúi đầu đi về địa ngục…
Bài thơ, một thời trai, tôi đã ngâm, đọc, cho một bà góa phụ tên Nga!
Ngủ và thức, thức rồi ngủ… trên đồi Cù Đà Lạt.
Nay, bà đã bỏ thi sĩ, bà đã dưới mồ.
Hắn đó.
Một thời trẻ trâu, gian khổ, “mất dạy”.
Cha đi kháng chiến,
Mẹ đi buôn đường xa
Ông nội thương cháu
Có bao giờ la.
Có thơ rằng,
Cha tôi còn, nhưng người theo kháng chiến
Phung phí một thời cho ảo tưởng hôm qua
Sống chết đến nay, tôi không còn biết
Dư ảnh lu mờ, kỷ niệm sương sa.
.
Từ cha tôi lên đường kháng chiến
Mẹ tôi về lo việc bán buôn
Mang tuổi thơ tôi đã biết buồn
Không lúc cười dù hoạt kê trước mặt
Mắt không vui, dù đời không buộc chặt
Tôi ngủ nhoài vào vũng lớn ưu tư
Mang niềm đau nhược tiểu suy tư
Xin chối từ mọi tơ vương vị ngã
Đi vào đời bằng tâm nhân bản
Xin kéo cờ mọi ngõ hồn nhân dân
Tung hô tình thương, suy tôn thánh thần
Cho bom đạn xâm lăng, bi kịch kéo màn
Bắc lại nhịp cầu, san bằng lòng huyết.
Cho cuộc đời tròn thêm nghĩa lý
.
Đến khi chết, xin làm cây cổ thụ
Đứng giữa thiên nhiên
Cười với thiên nhiên
Bài thơ này hắn làm năm 15 tuổi, 1957, hắn sinh 1942.
Bài thơ thứ hai, sau bài BẢN CÁO TRẠNG, trong tập thơ NỖI BUỒN NHƯỢC TIỂU, 1963 mà hắn còn thuộc, như cháo.
Hắn dốt và học trễ, năm 21 tuổi vào đệ tam, trong lúc thầy hắn, giáo sư triết, NGÔ ĐỨC DIỄM chỉ hơn hắn vài tuổi.
Hắn đặt tên cho tập thơ là NỖI BUỒN NHƯỢC TIỂU, sau nhiều ngày nghiền ngẫm với GUỒNG MÁY và GIỜ THỨ HAI MƯƠI LĂM.
HẮN,
Với 7 năm làm lính + 8 năm 6 tháng làm tù + 66 năm cầm bút xung phong + 30 năm lưu vong = 111 năm 6 tháng.
Rong chơi trong cõi 1.000 năm.
81 tuổi, gánh trên vai thêm 111 năm 6 tháng, những oan khiên, khổ ải, hắn là người mình đồng da sắt.
Hoan hô, muôn năm, vạn tuế hắn.
Hắn, là thằng chơi láng, không bỏ sót một chi.
Truyện ngắn, tùy bút, phóng bút, loạn bút, chiến bút, phê bình bút, chính luận bút, tiểu luận chính trị bút, phóng sự bút và …..
Hắn là đứa chơi không đụng hàng, rất riêng.
Nhiều người nói thế!
Phan Xuân Sinh, Lâm Chương, Nguyễn Hàn Chung, Phan Ni Tấn.
Thơ vần điệu, thơ tự do, thơ thần thánh, thơ ma quỷ, thơ đấu tranh, thơ ve gái, thơ thánh thiện, thơ trần tục, và thơ dâm dục.
HẮN LÀM THƠ NHƯ RI
Khi em tắm xong
Nhìn em, anh mất hồn vía
Nhìn em, anh mất trọng lượng
Chỉ muốn lộn nhào về phía em
Như phía mặt trời vào lúc bình minh.
.
Khi em tắm xong
Anh muốn trở lại thời thơ ấu
Rúc đầu vào vú mẹ
Bú, những giọt sữa đầu tiên vào giờ ban mai
Mút, những giọt trinh nguyên rơi rớt đầu ngày
.
Em là hình ảnh mẹ anh, những ngày đầu bé bỏng bám víu
Như những đêm anh bám em như đỉa đời
Em có mệt lắm không
Hay em đã lã người
Chấm chấm.
HẮN LÀM THƠ NHƯ RỨA
Sau khi em tắm xong
Nếu không là trước mặt
Em hãy mặc áo quần sau lưng anh,
Anh hứa, rất chắc chắn, bảo đảm
Rằng anh không quay đầu lại.
.
Dẫu anh không quay đầu lại
Nhưng anh rất bảo đảm, rằng anh thấy hết
Bao nhiêu nốt ruồi nơi em, vùng cấm địa
Nhưng anh rất bảo đảm, rằng anh biết hết
Trên thảo nguyên em, bao nhiêu lá mạ non, bao nhiêu vừa mới nhú
.
Nhưng anh rất bảo đảm, rằng anh nhớ hết
Bao nhiêu nếp nhăn từ rốn trở xuống
Và bao nhiêu dấu tàn nhang từ rốn trở lên
Cũng không ngoài tầm nhắm của anh
Cái nốt ruồi son to tổ chảng nằm giữa hai trái hồng ngọc.
.
Cái nốt ruồi son cho em lâu đài
Cái nốt ruồi son cho em xe đời mới
Cái nốt ruồi son cho em một gã làm thơ
Một gã làm thơ mắt sâu, râu rậm
Râu mép, râu quai nón, không thiếu
.
Sau khi em tắm xong
Nếu không là trước mặt
Em hãy mặc áo quần sau lưng anh
Còn như em đủ lượng từ bi và hỷ xả
Hãy giữ nguyên như thế năm phút,
Cho trí tưởng tượng của thi sĩ bềnh bồng trăm cõi
Chu du bốn miền
Ta bà ba cõi nhân sinh.
Em hãy giữ nguyên như thế năm phút
Vừa đủ thời gian cho thi sĩ chọn cho mình một cuộc quyên sinh
Từ đoạn đầu đài, giá treo cổ hay dựa cột chơi
Từ chết nước, chết lửa, chết chém hay thuốc rầy
Nghĩa là thi sĩ muốn NÀNG chứng kiến thi sĩ chết
Cái chết cho một cuộc tình đắm say, dũng cảm
VĨ ĐẠI thay cho cái chết của THI SĨ vì NÀNG THƠ.
.
Sau khi em tắm xong
Là lúc anh đã qua đời
Em hoàn toàn tự do
Muốn mặc trước mặc sau là tùy em và tùy thằng khỉ gió
Nếu như em có được thằng khỉ gió.
NHƯNG HẮN CŨNG LÀM THƠ, NHƯ VẦY
Thân ta chúng nhốt trong lồng sắt
Ta thả hồn bay khắp bốn phương
Chân dẫu trong cùm gồng đau thắt
Tìm tự do ta đi khắp nẻo đường
CŨNG HẮN, KHÔNG AI KHÁC
Tù bọn này phải khôn ngoan
Phải biết tính toán cho đàng hòang
Nuôi ta bao tử ngày teo lại
Ta mỗi ngày khối óc phải lớn ra.
RỒI. CŨNG HẮN, mấy ai nào
Nguyễn Trãi, một.
Thao thức hoài cùng nỗi đau Nguyễn Trãi
Nhiều đêm, không làm sao chớp mắt
Trăn trở cùng núi sông trở trăn
Nghe vọng lại, tiếng người khuất mặt
.
Hơn sáu trăm năm từ Nguyễn Trãi rồi
Mà cơn quốc biến vẫn còn thôi
Con đỏ, dân đen, đau đời quằn quại
Căm giận bầm gan, tím cả môi
.
Trăn trở hoài cùng tiếng đêm thầm thì
Nằm ngửa, nằm nghiêng, lật trái, lật phải
Không làm sao chớp mắt
Nghĩ mình, chung nỗi đau Ức Trai
Nghĩ mình, phải làm gì cùng Nguyễn Trãi
.
Trắng đêm thức với những cơn mộng tỉnh
Đôi lần, thấy Nguyễn Trãi trong mơ
Một mình, không có nàng Thị Lộ
Cầm trong tay một Cáo Bình Ngô
.
Mùa mưa kéo dài với những cơn muộn sót
Những giọt rơi thánh thót xuống đời ta
Như những lần Ức Trai gieo vần chọn chữ
Bút thần dệt nên khúc Hùng Ca
Màu trắng sữa ngoài song sắt là ánh trăng
Hay báo hiệu bình minh
Lòng bồn chồn, phân vân ta tự hỏi
Tiếng còi xa là tàu đã mấy giờ
Chuyến cuối đêm hay đầu ngày ra khỏi
.
Tiếng còi xa, tiếng còi xa, còi xa
Đêm dần qua, đêm tối dần qua
Trắng bao lần với hồn Nguyễn Trãi
Đau cùng ông, nỗi đau quê nhà
LÊ MAI LĨNH
(Còn Tiếp một kỳ)