T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Lê Mai Lĩnh: VUA TRUYỆN NGẮN

Kính thưa ông anh, 

Tôi, thay mặt tôi, vợ con tôi, cháu, chắt , chiu, xin cảm ơn ông.

Tôi, thay mặt, những nàng thơ, những người tình, đến rồi đi, đi rồi về lại, trong  đời tôi, xin cảm ơn ông.

Tôi, thay mặt, những bà góa phụ cô đơn, những bà, suốt đời, ở vậy, làm tình nhân thi sĩ, xin cảm ơn ông.

Tôi, thay mặt, nền văn chương lưu vong hải ngoại, mà tiềm năng, vô cùng lớn lao, vạm vỡ, hứa hẹn những đỉnh cao chói lọi, những NOBEL trong tầm tay, thời VN hậu cộng sản, xin cảm ơn ông.

Tôi, thay mặt, không loại trừ, cả văn chương thế giới, đặt vào niềm hy vọng, một Sương Biên Thùy, là tài sản của cả loài người, xin cảm ơn ông.

Vì rằng, chính ông, không ai khác, giúp tôi còn sống, tới hôm nay, bây giờ.

Ngày đó, đã lâu lắm rồi, xưa như trái đất, trong trại tù Z30B, sau khi ông và tôi, cưa xong một bi đông nước mắt quê hương “dỏm”, còn phá nước lạnh, mồi nhậu là áng chừng nửa lon đậu phụng rang, mà tôi đã “chôm chỉa”của trại. Vì rằng, ngày đó, anh em đặt cho tôi là “vua chôm chỉa,” cùng một gói thuốc hoa mai, mà ông và tôi đã phun khói, như đầu xe lửa.

Tôi đã bày tỏ với ông, rằng TÔI MUỐN TRỐN TRẠI.

Nhưng ông nói, ĐỪNG ĐỪNG 

Sắp về hết rồi. Cộng sản sắp chết hết rồi.

Nếu ngày đó, ông không ngăn và tôi làm thiệt, thì sau đó, hôm nay, tôi đã xanh cỏ, mà không đỏ ngực. Thì nay, tôi đâu còn ngấp nghé trước ngưỡng cửa thi hào, văn bá. Tôi đâu là niềm an ủi cho những nàng góa phụ cô đơn…nghĩ vậy, mà tôi ứa nước mắt, khi nghĩ tới quý bà nương, lạnh lùng, nếu khùng mai một.

Cũng tại ông, không ai khác, viết thư khuyến khích tôi “quậy “.

Ông viết trong thư cho tôi cách nay gần 25 năm,

“ bạn qua, chưa bao lâu, bạn đã “quậy “nát nửa chiếu văn chương.”

Chính vì điều ông nói, tôi xem đó như lời khuyến khich , như lời cổ võ, động viên  của đàn anh, bậc thày, trong văn giới, nên tôi, đã “quậy”tới bến, mút chỉ, đâm lút cán.

Tôi làm sao có thể quên, đêm ông cầm dao, mổ thịt con heo quay, sau sâan nhà nhà thơ NGÔ MINH HẰNG, trong lúc, tôi, TRẦN TRUNG ĐẠO, HỒ CÔNG TÂM, TRẦN HOÀI THƯ, XUÂN THIÊN VỊ, VIỆT HÙNG, NGUYỄN MẠNH CƯỜNG, HOA VĂN, đang chờ nâng ly, trăm phần trăm.

Thế nhưng, không phải người nào cũng thương yêu ông, mà có đứa ghét ông.

Đó là những đứa ghét tôi, ghen với hào quang văn chương tôi, sáng chói như mặt trời đêm 30.

Chúng nói, nếu ông không ngăn, mà đẻ tôi trốn trại, thì giờ đây, chúng không ngứa mắt, về những chiêu “quậy”của khùng thi sĩ.

Chúng nói, vì ông khen tôi, ngợi  ca tôi, mà tôi lên mặt, dựa vào hào quang của VUA TRUYỆN NGẮN, nên tôi, không coi chúng ra gì..

Chúng nói, ngày đó tôi chết, thì nay, tôi đâu là HIỆN TƯỢNG VĂN HỌC HẢI NGOẠI, là nhà thơ ĐẶC DỊ, HIẾM HOI, TÀI HOA, ĐẸP TRAI, mắt sâu, râu rậm, làm mồi nhậu cho quý cô, quý bà, xinh dẹp, cô đơn, thơm như mít hay sầu riêng.

Chúng nói, vì ông, tôi mới có, ĐỨNG NGỒI KHÔNG YÊN, CHÂN DUNG NGƯỜI LÍNH THI SĨ MIỀN NAM, đưa tôi lên đỉnh cao văn chương Hải ngoại 

Chúng nói, vì ông, tôi dựa hơi ông, tôi là đàn em, học trò ông, nên tôi mới nảy sinh ra, cái gọi là  tác phẩm văn học mang tầm thời dại.

Đó là TỰ ĐIỂN VĂN HỌC, dày 1.000 trang, gồm 100 nhà thơ, nhà văn, nhạc sĩ, nức tiếng thế giới, mà tạm thời tôi không nói tên. Tôi sợ những thế lực ghét khùng, bắt cóc, phá bĩnh, cái công trình văn học, làm chúng ngứa mắt.

Chỉ tạm thời, vài bà nữ, mà chúng không dám đụng tới. Đụng tới là biết lẽ đó ngay…

Viết thêm,nói nhiều, không hẳn là hay,là tốt, 

Em xin dừng lại ngang đây nghe ông anh, người thày.

Nhưng chỉ xin nói thêm chút chút

Là bậc đàn anh của em, ông thầy của em, nếu là công dân nước đại cường, 

Thì cái NOBEL, ông đã “lụm”  từ lâu.

LÒ CỪ,  ĐOẠN DƯỜNG HỐT TẤT LIỆT của thầy tui, đâu thua gì , CHÙM NHO UẤT HẬN, CHUÔNG GỌI HỒN AI, 24 GIỜ TRONG ĐỜI NGƯỜI ĐÀN BÀ, 

Vua truyện ngắn LÂM CHƯƠNG, là nhà văn ngang tầm thế giới, thời đại.

Kẹt một nỗi không thay đổi, là ông, công dân nước việt đại cồ việt 

Ông là đàn anh tui, bậc thày tui.

Rất sung sướng ông cho tui là bạn ông.

Lê Mai Lĩnh

Bài Mới Nhất
Search