T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Phan Tấn Hải: Nhà thơ Lê Giang Trần và Thi Tập: Pha Thơ Vào Biển Gió

Thi sĩ Lê Giang Trần tuần qua vừa phát hành thi tập mới, nhan đề rất mực gió lộng ngàn trùng: Pha Thơ Vào Biển Gió.

Tập thơ mới ấn hành để kết thúc một năm 2019, đầy những giông bão tình yêu của chàng thi sĩ lãng mạn vào hàng thượng thừa trong làng chữ nghĩa hải ngoại.

Thi tập “Pha Thơ Vào Biển Gió” do nhà xuất bản Sống ấn hành, với tranh bìa và một số phụ bản của họa sĩ Đinh Trường Chinh.

Trong thi tập dày 260 trang còn có một hình vẽ tác giả do họa sĩ Trịnh Cung Thực hiện. Và một số hình ảnh được ghi lại qua ống kính camera của Trịnh Cung và Trần Triết.

Thi tập  “Pha Thơ Vào Biển Gió” gốm 123 bài thơ mới nhất của Lê Giang Trần.

Cuối sách là Lời Bạt, với 2 bài viết:

— Thú vui trải nửa đời công tử — do Vô Ngã viết;

— Nơi khách địa, nhớ Sài Gòn xưa, tôi đọc Sài Gòn ở phố luu vong của Lê Giang Trần — do Thiện Hỷ viết.

Y hệt như những giọt cà phê đậm đặc nhất, những bài thơ thời kỳ này của thi sĩ Lê Giang Trần dễ làm chúng ta mất ngủ, với những thao thức về những đời thơ bay theo gió lộng ra biển. Có phải thơ chàng là để trôi theo biển gió? Hay là thơ cũng lấm bụi theo chân giang hồ của chàng thi sĩ? Biển đến rồi đi, nhưng đời nhà thơ rất mực vô định… Từng chữ thơ ngâm ngùi.

Ấn phí: 20 USD.

Email tác giả: legiangtran@yahoo.com

 

(Sau đây là Lời Tựa của thi tập)

 

LỜI TỰA PHA THƠ VÀO BIỂN GIÓ

 

Pha thơ vào biển gió

Pha thơ vào giang hồ

Biển đi chào biển đến

Bến hải hồ làm thơ

Tôi chuyển về California sau hơn hai năm đầu tiên định cư và học hành, làm việc tại Chicago. Từ đó và thuở ấy, biển là nơi tôi hay đến, lặng lẽ một mình hay đôi khi cùng người bạn gái, có khi cùng lũ bạn, có khi đưa bạn phương xa đến viếng biển dọc theo một chiều dài đáng kể, xuyên qua nhiều thành phố. Tôi còn nhớ như in một đêm tôi cùng anh Phạm Công Thiện và nàng Loan, ba người đến biển New Port Beach trong một khuya trăng sáng để thả vào sóng biển nhánh hoa hồng cho Krishnamurti vừa mới qua đời ngày hôm qua…

Biển còn là một ấn tượng, một dấu ấn, thầm lặng nhưng chứa chan nỗi niềm đối với những ai là người vượt biển. Biển đi. Biển đảo. Biển đến. Biển nơi sống tạm dung đời tị nạn. Bờ Tây ngút mắt về bờ Đông của đại dương, bên ấy là quê nhà.

Cuộc sống trôi lăn theo dòng đời lưu vong của tôi thoắt đã 40 năm, thời gian dài hơn đời sống trưởng thành trên quê hương Việt Nam. Sau một quảng thanh niên lang bạt, tung trời, va chạm mỗi ngày với sân khấu cuộc đời tạm dung ở Little Saigon, đã dần dà khép lại bởi hoàn cảnh sống của bản thân. Thơ đã là người bạn song hành cùng bước trên con đường đời mình.

FaceBook là nơi tôi tải lên những bài thơ chuyên chở tâm trạng hay nói lên những trăn trở trong cuộc sống lưu vong, và về nơi quê nhà, theo lăng kính của mình. Đó là một thời gian buồn rười rượi nhưng nhận được niềm vui nho nhỏ là thơ được những thân hữu còn quan tâm hay các bạn FB có lòng yêu thơ chia sẻ. Những bài thơ “tức cảnh sinh tình” ấy đếm lại là con số không ít, và tôi cũng không ngờ, nay đến lúc đúc kết thành một tập thơ. Tôi đã chọn lọc, nhuận bút gọn lại, và bỏ đi rất nhiều bài mang tính tâm sự cá nhân vu vơ. Với tình trạng thơ ngày càng ít đọc giả, thi phẩm chỉ nói lên việc hoàn tất một công việc đã làm, và để làm quà tặng chứ không còn được nhà sách nhận bày bán trên giá sách, nên thay vì trải ra đôi ba quyển, đã được gom chung vào một thi tập cho nhẹ chi phí in ấn.

Thoạt đầu, tựa tập thơ được nghĩ đến là “Gieo Thơ Trên Tường Face Book” với chữ phê bút Việt-hóa thay cho F.B; nhưng cuối cùng được chọn là “Pha Thơ Vào Biển Gió” vì biển là một tiêu biểu ấn tượng, cũng là nơi tôi thường đến lặng lẽ gửi tâm trạng mình vào tiếng sóng, tiếng chim hải âu và gió biển. Biển đến đã trở thành biển gió mang tâm tình tôi bay vào mười phương, bay về bên kia Thái Bình Dương, nơi xa tắp ấy là quê nhà, một quê hương đã trở thành “phế tích” – nói theo kiểu nhà thơ Trịnh Y Thư trong tập “phế tíchcủaảo ảnh” của anh– chữ phế tích thật buồn và cay đắng, ảnh hưởng vào thơ tôi khá nhiều. Với tôi, đã tàn mộng quay trở về sống chết ở thổ ngơi ấy, quê hương hay quê nhà chỉ còn lại cái tên Việt Nam trong tấm lòng nhớ thương ray rứt.

Tôi xin gửi lời cảm tạ đến thi-họa sĩ Đinh Trường Chinh, đã cung cấp cho tập thơ những bức tranh đầy thi tính của anh dùng làm phụ bản, đặc biệt là bức tranh làm bìa tập thơ. Ngoài ra, là hai bài viết trang trọng của thi sĩ Vô Ngã và Giáo Sư Thiện Hỷ mà tôi may mắn tìm lại được, nay đăng vào phần Bạt tập thơ này.

Tập thơ này chuyển tải những trăn trở giới hạn, nằm trong một số tiêu đề: Tự cảm, nơi sống, hồi niệm, bằng hữu, quê nhà và một vài nụ cười đau. Tôi không mong đợi sự phản hồi nào về “Pha Thơ Vào Biển Gió.” Đơn thuần chỉ là lăng kính của một tâm hồn làm thơ, rất cá nhân, và bình dị, thả thơ bayvào một biển gió mênh mông…

LÊ GIANG TRẦN

Tháng 9 sinh nhật, 2019

VÀI LỜI VỀ MỘT QUÁ KHỨ THƠ

Thơ, một “không gian” mà định mệnh đã đẩy tôi vào khi đời sống lưu vong và tình yêu xô tôi rơi xuống hố thẳm. Dưới đáy vô vọng, thơ hiện đến như nàng tiên an ủi tâm hồn, thơ hóa thành chiếc thang dây để tôi trèo lên mặt đất đón lại ánh sáng, và tôi cũng cảm tạ những bàn tay bạn hữu đã đưa ra, đã níu giữ chiếc thang, đã vỗ vai tặng cho sinh lực giúp tôi đứng lên đi tiếp quãng đường đời. Thời gian ấy, những thi sĩ mà tôi có duyên được kết giao đều khuyến khích đứa em này tiếp tục thở bằng hơi thở của thơ, những Mai Thảo, Du Tử Lê, Nguyên Sa, Ngọc Hoài Phương… và gần gũi nhất, Phạm Công Thiện, Cao Đông Khánh, Nguyễn Tất Nhiên, Lữ Mộc Sinh, Phạm Việt Cường, Nguyễn Diệu Thắng… một thời Bolsa ấy…

Từ đó tôi có hai nhân cách trong một con người: người người và người thơ. Khi hiện hữu là người thì đương đầu với miếng áo chén cơm, làm việc để chi trả cho cuộc sống như mọi người. Khi hiện thành người thơ thì lãng đãng như kẻ vô trí, trái tim là chủ đạo, lý trí khó chen vào, chỉ có đạo Phật là có khả năng cảnh tỉnh tâm thức này; vì thế một nhân cách tâm linh lại tách ra riêng, không can thiệp vào sinh hoạt người thơ nữa, nhưng lại ảnh hưởng đến nhân cách làm người.

Nói gì thì nói, tôi đã chịu ơn thơ. Cách đáp lại là cư xử với thơ bằng một nhân cách con người hiền lành, cứ ở hiền. Từ quá khứ ấy trải qua đến nay, tôi với thơ vẫn tri kỷ. Đã đôi phen phụ nàng thơ đi theo nàng khác, thế mà nàng thơ vẫn im lặng kiên trì sống âm thầm bên cạnh. Mỗi lần “nàng người” chán chường tôi, thì nàng thơ lại hiện ra bên cạnh an ủi vỗ về nỗi buồn thầm lặng. Nàng thơ đã tặng tôi một mạch ngầm sức sống.

Lê Giang Trần

(30,31 tháng 5, 2018 viết để nhớ Ngày sinh của rắn Phạm Công Thiện 01 tháng 6)

 

 

 

 

 

©T.Vấn 2019

Bài Mới Nhất
Search