Hẹn Thề – Tranh: Thanh Châu
Thấy Em
Để anh tìm em một đời, nhiều
đời, nơi khuôn mặt em ẩn
hiện trong mùa xuân, mùa hạ,
mùa thu, mùa đông, nơi mắt
em đen lấp lánh dưới từng nét
chữ anh tìm lại được kiếp này.
Để anh thấy em sáng trưa chiều
tối, để anh nghe nơi hè phố tiếng
cười em lẫn trong phiên chợ
sớm, để anh một lần ngửi hương tóc
em và rồi mãi mãi sẽ không còn lạc nhau.
Để anh thấy em hiện lên lặng
lẽ và sáng ngời trong từng
niệm, trong từng hơi thở
ngắn, hơi thở dài, trong từng nhịp
tim anh đập – không rời, lặng lẽ, sáng ngời.
Seeing You
Let me catch sight of you in this
life and in others, where your face
hovers in the spring, summer,
autumn and winter, when your black
eyes twinkle along the curved
words I have found again in this life.
Let me catch sight of you in the
morning, noon, afternoon and evening,
for I shall hear your laughter along
the sidewalks and around the morning
markets, feel your hair’s fragrance
once, and never stray away from you again.
Let me see you appear calmly and
brightly in every thought, in every short
breath, in every long breath, and in every
pulse of my heart – intrinsically, calmly and
brightly.
Một Thời
Làm sao anh có thể viết
về một thời, khi thấy gió bay
anh mới biết rằng tóc em quá ngắn,
khi thấy nắng hanh
anh mới biết rằng màu phấn
còn quá nhạt trên má em,
khi mời em đi lễ hội anh mới thấy
rằng em chưa biết điểm trang.
Làm sao anh có thể viết về một thời,
khi em mang tiếng cười vào đời
anh và bây giờ còn vọng trong trí nhớ của anh,
khi tiếng guốc em đi thời
mới lớn vẫn còn gõ nhạc trong giấc ngủ của anh,
khi chúng ta lần đầu nhìn nhau
và thấy thời gian đứng lại.
Một thời. Một thời.
Một thời vẫn làm anh run rẩy
khi nhớ lại màu môi hôn của em.
Once upon a time
How could I write about a time
when I saw the wind
and knew that your hair was so short,
when I saw the dry sunshine
and knew that your cheek color was so pale,
and when I invited you to a festival
and knew that you learned
nothing about make-up.
How could I write about a time
when you brought laughters into my life
and let them echo deeply in my memory,
when you walked on wooden clogs in our naive
years and sounded the music in my sleep,
and when we first time looked at each
other and knew the time has stopped.
Once upon a time. There was a time.
A time that has made me shake
while recalling the color of your kissing lips.
Phan Tấn Hải