T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Thiếu nữ trong ngôi nhà bệnh

Phan Tấn Hải: NGƯỜI TỚI NHƯ MỘNG

          Soi bóng – Tranh: Hòang Thanh Tâm Tôi đã gặp những người như thế. Những người như mộng, như thật. Những người đã tới để cho tôi thấy đời này như mộng, như thật. Họ tới để nói rằng cõi đời này là bất khả nghĩ bàn, nói mộng cũng hỏng, mà nói thật

Đọc Thêm »

Phan Tấn Hải: ĐUỔI BẮT MỘT MÙI HƯƠNG

Xóm Đô Thị – Tranh: Mai Tâm   Đôi khi bạn nghe một dòng nhạc, và những âm vang này có thể đi theo bạn tới cả đời. Nó lảng vảng trong trí nhớ, nơi đâu đó, có khi ẩn xuống và rồi một đêm nào đó, một buổi chiều nào đó, dòng nhạc đó

Đọc Thêm »

Phan Tấn Hải: MỘT THỜI ĐỂ MÃI VÕ

Kiếp Khác – Tranh: Thanh Châu Một trong những lời tôi được học và đã nhập tâm ngay từ lần đầu nghe tới là Thâm Tín Nhân Quả, nghĩa là Phải Tin Sâu Vào Nhân Quả. Hình như luôn luôn có cái gì đáng sợ trong cuộc đời mà tôi lúc nào cũng cảm nhận

Đọc Thêm »

Phan Tấn Hải: BÀN TAY TRÊN CAO

Núi Đá – Tranh: Mai Tâm Năm tôi lên Đại Học, chiến tranh đã lan rộng khắp nơi. Lúc đó là hai năm sau Mậu Thân, người ta nói về những cuộc động viên và tin tức chiến sự mỗi ngày. Nhà tôi ở cư xá Hỏa Xa, đối diện với Quân Vụ Thị Trấn.

Đọc Thêm »

Phan Tấn Hải: BÊN KIA DÒNG HUDSON

New York City – Manhattan Skyline Hudson River (Tranh: Mike Rabe) Buổi chiều, khi ông Tâm trở về, trời chưa tối hẳn. Hôm nay là ngày cuối ông ở Albany, cái thị trấn nhỏ bé miền cực Bắc New York. Hơn mười bảy năm ông đã ở đây, làm việc, chơi đùa, đi lang thang

Đọc Thêm »

Phan Tấn Hải: NHỮNG HÀNH TINH QUÁ KHỨ

Quá Khứ – Ảnh: Lưu Na Hắn đẩy cửa, bước ra đường. Tiếng nhạc đuổi theo sau lưng, nhỏ dần và im hẳn. Biển Long Beach trước mặt, trải dài, đen thẳm trong bóng đêm, gợn lên những đợt sóng trắng ven bờ, rì rào, chầm chậm, kiên nhẫn. Hắn ngồi lên kè đá, nhìn

Đọc Thêm »

Phan Tấn Hải: CHÀNG, NÀNG VÀ BUỔI CHIỀU

Đời Sống – Tranh: Thanh Châu   Có một sợi tóc bạc lấp lánh bên trái màng tang của nàng. Chàng đoán nàng không nhìn thấy khi soi gương sáng nay. Chàng cũng không muốn nói, nhưng tự nhiên thấy hơi xót xa. Có thể chàng cũng có vài sợi bạc mà nàng nhìn thấy

Đọc Thêm »

Phan Tấn Hải: NGƯỜI BẠN BÊN KIA BỜ ĐẠI DƯƠNG

Thử Thách – Tranh: Mai Tâm Tôi cầm thư Hòa, và thật chậm, rọc mép thư, đọc từng dòng chữ một. Nhiều năm rồi, tôi mới được thư anh. Hàng tem in ở góc với con số hơn tám ngàn đồng Việt Nam, tôi biết đây là một hy sinh lớn; anh không nhiều tiền.

Đọc Thêm »

Phan Tấn Hải: NHỮNG DÒNG SÔNG CUỘC ĐỜI

Bến cũ con đò – Tranh: Mai Tâm Trời chiều, đèn đường vừa lên, anh ngẩng nhìn qua khung kính. Những dòng người xuôi ngược về trạm xe điện. Ly cà phê khen khét còn vương ở cổ. Cuốn sách dày cộm, nhìn muốn nản. Anh gấp lại, những dòng chữ không muốn đọc của

Đọc Thêm »

Phan Tấn Hải: THIỆN DUYÊN TRONG ĐỜI

Trên đỉnh – Tranh: Mai Tâm Không niệm bất thiện nào dám nghĩ tới, không lời bất thiện nào dám thốt ra, không việc bất thiện nào dám hành xử, và luôn luôn gắng tìm các thiện duyên để cứu mình và lợi người. Bất kể mọi bất toàn của mình, tôi vẫn tự nhắc

Đọc Thêm »

Phan Tấn Hải: MÀU NẮNG RỰC SÁNG

Nắng vàng rực rỡ – Tranh: Thanh Châu Tôi đã ưa thích màu nắng ở quê nhà từ những ngày thơ ấu. Nó không thực sự là màu gì nhất định. Có thể gọi màu nắng là màu trắng ngà. Không, không hẳn thế. Bạn không thể nói cho đúng, rằng màu nắng là màu

Đọc Thêm »
Search
Lưu Trữ