Gió Thổi Ngược
Gió thổi ngược, áo dài bay thấy ghét
mà người ta không dễ ghét, ngộ nha…
áo bay bay tưởng là mây xa xa
bầy chim đậu trên mái nhà, đắm đuối!
.
Gió thổi ngược chắc người ta đang đuổi
theo cái gì mà người ta yêu thương?
Gió một phương hay gió ở nhiều phương
cứ mở cửa đón chào ai mùa Hạ!
.
Mùa Hạ hay mùa Hè không còn lạ
khi phượng hồng phượng tím nhớ mùa hoa!
Năm bốn mùa, tôi nhớ một người ta
nên…”Hạ đỏ có chàng tới hỏi…” (*)
.
Xưa quá xưa có nhiều điều để nói
kể nhau nghe chuyện cổ tích em ơi…
Chuyện ngày xưa là những chuyện xa vời
nhớ, tưởng tượng, thấy như gần trước mặt!
.
Mỗi câu thơ, ruột gan tôi, tôi cắt
khác gì dao trời cầm cắt Non Sông!
Mỗi câu thơ là một-nỗi-đau-lòng
nên…”Hạ đỏ có chàng tới hỏi…” (*)
(*) 1 câu thơ của Huyền Kiêu.
Mở Một Bài Thơ Một Câu Dài
Chưa tới mùa Thu lá rụng đầy / làm sao quét sạch cái sân đây / giống như mình thấy ngày hôm trước / đêm tối mình nhìn sao biết bay?
Mở một bài thơ câu…nhất cú! Chiều rồi sắp hết một ngày thôi. Có thơ ai chỉ chừng nhiêu đó? Mình nối dài thêm…khéo nghẹn lời!
Không hiểu tại sao mình cứ buồn? Thơ toàn hoài niệm một Quê Hương! Đang mùa Hè nóng ơi là nóng, thơ với lá vàng…bỗng khói sương?
Cầm lên cây chổi rồi buông xuống…Đứng tựa bờ tường rồi bỏ đi…Đi trốn? Hay là đi chẳng đến / một nơi ao ước chỗ mai về?
Bài thơ…không lẽ toàn câu hỏi? Nhiều dấu ngắt và nhiều dấu than? Nhiều dấu lửng lơ…nhiều dấu chấm / làm như mưa vừa mưa bay ngang!
Bài thơ…ngó thử: nhiều hơn lá, nhiều hơn nỗi buồn tưởng tượng chăng? Kệ nó! Làm thêm ai ghé đọc? Làm thêm…có thể có giai nhân!
Hình như nóng quá chim lên núi…Nắng tới chân đèo Ngoạn Mục nha! Sắp lạnh, cảm ơn trời sắp lạnh, cảm ơn mình sắp nhớ K’ Rông Pha!
Một Bài Thơ Cho Có
Bầy bồ câu bay ngang, chúng không đậu xuống được! Thành phố không có nước, chỗ nào cũng khô khan…
Bầy quạ cũng bay ngang: những cục than có cánh! Thành phố nắng ơi nắng…không một bóng người đi!
Mỹ, mình gọi Hoa Kỳ, mà nó kỳ thật chớ? Những chùm hoa mới nở…mới sáng đã như trưa!
Tôi thả một câu thơ. Thơ bay không có gió, nó rơi nằm trên cỏ, nó buồn…Đúng là Thơ!
Em ơi em thấy chưa? Một câu đã muốn khóc. Hai câu nhớ Tổ Quốc, nếu là chim, chắc về?
…mà bồ câu bay kia,…mà quạ cũng bay đó…ở đâu có đồng lúa để cho chúng dừng chân?
Tôi làm thơ, phân vân: sao mình nhớ ruộng thế? Sao mình muốn chữ nghĩa cái gì cũng Quê Hương?
Chắc em sẽ giận hờn: “Anh Làm Thơ Cho Có!”.
*
Dám lắm em, Nhỏ ạ…để cho em thấy anh…giống như con bướm xanh / bay trong vườn hoa đỏ…
Anh biết anh còn thở, hứa với em: còn thơ! Anh nói vậy, bao giờ, mà bây giờ ứa lệ!
Ngộ nha, hai Thế Kỷ, chẳng là Hai Trăm Năm…nên anh nhìn xa xăm / thấy bồ câu và quạ…
Thấy em nghiêng nón lá…Nắng ơi và nắng ơi! Anh nhớ em quá thôi, nắng bờ vai tóc gió…
Trần Vấn Lệ
©T.Vấn 2022