Lối cũ – Tranh: Mai Tâm
Em có còn thương đến một người không?
Ta đâu phải giang hồ mà gác kiếm
Chỉ làm thơ dăm câu chữ vật vờ
Đọc kinh sách mơ làm tên cuồng sĩ
Vậy mà rồi tay nải vẫn xác xơ
Ta chống gậy hỏi đất trời thiên hạ
Kẻ sĩ ư, hay là gã Chí Phèo?
Ngươi đâu phải cháu con làng Vũ Đại
Mà lại đòi rạch nát mặt ăn theo!
Hồn trống rỗng và túi cùng trống rỗng
Ai ngồi đây cùng ngâm khúc hồ trường
Gói thương nhớ qua trăm ngàn ảo mộng
Sáu mươi năm đời xô lệch mù sương
Thương ta của thưở hào hoa cũ
Hồn phách xênh xang, kiếm chửa cùn
Ngắm trăng ngửa mặt sầu vô độ
Xé áo giang hồ trăm vết thương
Thương em một thuở ngồi hong tóc
Môi mắt bay lừng hương quế thơm
Đưa tay ngắt một cành thiên mộc
Buồn vui rã cánh giữa thiên đường…
Ta có hay đâu đời tuyệt lộ
Trước mắt kia là dâu bể ngậm ngùi
Sau lưng kia là trùng trùng bia mộ
Đang cấu cào cho thân phận mù trôi
Thôi em ạ, kẻ kiếm cùn áo rách
Giờ nâng ly rượu nhạt bước tang bồng
Qua sông xưa chiều mây ngàn gió giật
Em có còn thương đến một ngưởi không?
Gã đàn ông hoang tưởng
anh đã nghĩ chắc một vầng trăng khuyết
mốt mai thôi rồi cũng sẽ lại rằm
nào hay đâu khối tình kia cay nghiệt
phút mơ màng đành gửi lại trăm năm
rồi có lúc anh chắc mình đến biển
tay chèo khua mòn mỏi giữa sông đời
anh đâu hay con sóng ngầm chao liệng
ném đời mình vào lốc xoáy chơi vơi
cũng nhiều khi anh tin rằng em đến
bên đời anh trong tháng rộng ngày dài
tội nghiệp anh khi tình không là bến
đành rã rời buông hạnh phúc tàn phai
anh là anh – gã đàn ông hoang tưởng
mơ phù du khi đời vốn bọt bèo
em giờ đâu… nhiều đêm buồn ngất ngưỡng
nghe bến tình ru giấc mộng tàn theo….
Gánh những nỗi sầu
Có nhiều khi anh thấy mình ngớ ngẩn
Cứ đi hoài mà chẳng biết về đâu
Tình yêu đó cả một đời lận đận
Khi em yêu thì đã bạc mái đầu
Ngậm cay nghiệt những buổi chiều tê tái
Anh lặng thầm nhìn mưa đổ bên sông
Chợt thấy tiếc một đời anh hoang hoải
Trời thì xa mà ngậm ngãi mơ trầm
Em thì vậy ngàn ngăn tim ích kỷ
Ném đời anh qua giông gió mịt mùng
Từng đêm thức anh nghe mình ám thị
Mắt môi cuồng lạc lối giữa mê cung
Chỉ còn lại từng nỗi buồn như đá
Treo đời anh nặng trĩu dốc cao vời
Trong nhoài mệt của cuộc tình nghiệt ngã
Gánh nỗi sầu đi từng bước chơi vơi…
Nguyễn Minh Phúc
©T.Vấn 2021