Ngọc Phi: Ghế Trống
Tưởng đâu sẽ không còn gặp lại Bốn năm mà ngỡ mới hôm nào Ngày ấy, bạn cùng người-muôn-thuở Bước vào như tiếng nhạc mang theo! . Ngày ấy, Oanh hồn nhiên tự tại Nói cười vui như tiếng oanh ca Ngày ấy, bữa cơm trưa đạm bạc Vẫn còn như thể mới hôm qua!