T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

truyện ngắn

Phan : Mù sương tháng chạp…

Nơi tôi ở, ai thường đi làm sớm sẽ thấy mùa sương về khi trời chớm thu. Những sáng tháng mười trời đã thôi rạo rực một ngày nắng bắt đầu, không gian tĩnh lặng hơn với màn sương sớm mờ phủ núi đồi xa, hàng cây bên đường thôi xào xạc gió hạ để

Đọc Thêm »

Nguyễn Lệ Uyên: NGÀY CHƯA YÊN

  Tranh: Trần Thanh Châu -Thôi, nói hoài, mệt quá! -Cái gì? Anh nói sao? Vậy không đúng chắc. -Thì đúng. Nhưng khuya rồi, đừng làm kinh động giấc ngủ trẻ thơ. Chúng cần yên tĩnh. Em hãy tưởng tượng một giấc ngủ trong veo, nhẹ tênh… -Là để cho anh yên tĩnh mà tơ

Đọc Thêm »

Ngộ Không: Giấc mộng con

Dẫn nhập: (Trích Giấc mộng con, của Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu đăng lần đầu trên Ðông Pháp thời báo, Sài Gòn, 1927) Chỗ cụ Nguyễn Trãi ở rất là thâm nghiêm. Mình mới tới cửa, xưng danh, anh gác cửa không cho vào, nói là: Cụ ít khi có tiếp khách. Sau phải bảo

Đọc Thêm »

Phan: Góc vườn ở căn nhà ngõ cụt…

Tranh: Trần Thanh Châu Hôm qua, tôi viết ngay trên cái điện thoại của mình để giữ lại một ý tưởng hơn là câu hỏi. “Khi đời sống không có gì mới mẻ,người ta không ngồi nhâm nhi niềm hạnh phúc đã qua, mà thường khắc khoải với đau buồn hiện về. Tại sao những

Đọc Thêm »

Phan: Cửa nhà tôi vẫn không khoá…

Tranh: Trần Thanh Châu Ông Vị không có thói quen sinh hoạt cộng đồng. Nhưng sau tang vợ, ông thấm sự lẻ loi. Tính ông im lặng càng im lặng hơn tới về hưu. Ông chỉ có mấy người bạn còn lại sau cuộc đời đã bước vào màn cuối của vở bi kịch làm

Đọc Thêm »

Ngộ Không: Con chuồn chuồn ngô cắn rốn

Tương tư hoa gạo quê nhà Tự dưng áo đỏ làm ta giật mình Một ngày cuối tuần trời hom hom, đất đơ đơ, ông bắc ghế ngồi ở vườn, sau tách cà phê tới bình trà. Giữa trà và cà phê là khói thuốc lá. Bất giác nhìn lên khỏang không, mây đùn lên

Đọc Thêm »

Nguyễn Lệ Uyên: KHÓI VÀ MẢNH TRĂNG KHUYẾT

Tranh: Trần Thanh Châu (Tặng bạn bè tôi, một thời tan nát, chia lìa). Từ nơi nào ấy rất xa xôi, như tiếng vọng khẽ: – Định, mày mạnh giỏi chứ? Bây giờ mày thế nào rồi? Lâu lắm tao không gặp, nhớ lắm! – Xin lỗi, giọng nói nghe rất quen. – Ha, ha…

Đọc Thêm »

Nguyễn Lệ Uyên: CHIẾC LY VỠ

“Tôi nức nở giữa trời mưa bão” Trần Dần Ngọn gió quất vào mặt Thạch như thể những đường gươm lia ngang, rạch sâu xuống mặt cát. Gió quay tít trên đỉnh cao. Gió xoáy tròn dưới chân dốc. Bụi cát trộn lẫn với lá cây khô, cuốn cao mù mịt làm Thạch chóng mặt.

Đọc Thêm »

Nguyễn Lệ Uyên: NƠI KHÔNG CHỈ CÓ KHÓI NÚI

Alessandro Nesci -THREE GIRLS IN THE WOODS Hai đứa trẻ đứng thập thò ngoài cổng, bộ dạng rụt rè. Đứa con trai chân đất mặc quần cộc, áo ngắn tay màu đất, tiệp với đôi chân mốc cời. Đứa con gái mang dép nhựa, quần đen hụt lên trên mắt cá chân, tóc hoe rối

Đọc Thêm »

Phan : Bạn tôi là…

  (Peter Paul Rubens : Head of a Negro, ca. 1618-20) … người Mỹ đen. Từ lần tôi nói anh ta sau giờ làm, ghé nhà tôi, tôi cho anh ấy mượn cái máy cưa cây, tôi mua nhưng chỉ xài một lần rồi không xài nữa. Trong khi anh ấy cần đốn bỏ cây

Đọc Thêm »

Nguyễn Lệ Uyên: BẦY CHIM TRƯỚC HIÊN NHÀ

Hình Minh Họa (Internet) Sau trận đau thập tử nhất sinh hồi năm ngoái, anh Hậu buông tất cả công việc làm ăn, giao hẳn cho lũ con cái, không còn ngó ngàng đến tiền bạc, kinh doanh như trước nữa. Anh lui về ở trong căn nhà nhỏ, sâu hút cuối hẻm. Hành động

Đọc Thêm »
Search
Lưu Trữ