T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Trần Vấn Lệ: NHỮNG BÀI THƠ THÁNG 6 (4)

Xóm Đô Thị – Tranh: MAI TÂM

ANH LẬY TRỜI GIÔNG BÃO NGỪNG ANH ĐI THĂM EM

Đất sét khô thì cứng.  Thấm nước, đất sét mềm.  Một lần nói Yêu Em… Em vẫn là Đất Sét!

Sợ nói thêm em ghét,  Thôi thì anh làm thinh.  Lúc đó, trời rất xanh, lúc đó hoa còn đỏ…

Lúc đó em còn nhỏ, tóc còn thắt đuôi gà…Trung Học em chưa qua, em còn nhiều mơ mộng.

Dòng chảy là cuộc sống, ngày mai là… Tương Lai!  Rừng nẻo thuộc còn nai đêm trăng ngà ra suối…

Những cơn mưa không vội, đất sét cỏ chồm lên…Làm sao mà em quên những con đường hoa bướm?

Rừng,  người ta đốn, đốn.  Đất người ta đào lên.  Những nhà Kiếng mông mênh, người ta trồng cây kiểng…

Mưa thấm đất thành giếng… vô hình, xung quanh nhà.  Đất sét đã mềm ra…chờ mưa lớn, nhão nhẹt!

Và… em ơi, Đà Lạt!

Và,,, rừng núi… tan hoang!

Người sống sót thấy còn… hoa vàng bên bờ suối…

*

Thơ anh không đoạn cuối. Anh đã mỏi tay rồi.  Mưa bên kia dãy đồi… May em về quê Ngoại!

Những tờ báo không nói chỉ bày ra trống trơn…Trang nhất:  đời tang thương, trang hai không có chữ!

Báo… bây giờ, thế đó!  Chúa, Phật… Sự Thật thôi!  Có thể mưa đã trôi…chữ trang hai tờ báo?

Anh lậy trời giông bão…ngừng… anh đi thăm em!

EM ÁO VÀNG LÀM SAO CHO QUÊN

Hoa quỳ vàng nở áo vàng mơ!

Hoa với người xui khiến có Thơ?

Đà Lạt mình duyên ngày nắng mới,

Em duyên nhờ có bữa không mưa?

.

Thơ chẳng ai đem vào chính trị

Hoa thì nuơng tựa chốn văn chương!

Không ai ngắm nghía hoa Tang Lễ,

Thường chuyện Tình Yêu thấy giữa đường!

.

Em giữa đường hoa, ta giữa núi,

Rừng xanh thông xanh Đà Lạt mình,

Hoa nở vì mây bay lẵng lặng

Cho vàng áo lụa đẹp như tranh!

.

Thơ ta nhiều lúc không duyên chữ,

Mà thấy em đây chuyện của lòng?

Bươm bướm không bay, ta hóa bướm,

Em về mai mốt nhớ mênh mông…

.

Em về, mai mốt rừng đây cháy,

Ta đổ thừa thôi tại áo vàng!

Em, một Ni Cô đi lạc lối,

Nên còn mái tóc gió Thu sang?

.

Hồn Bướm Mơ Tiên, hồi nhỏ đọc,

Lớn rồi, đâu nữa nhỉ hồn nhiên…

Ai vừa mới nhắc mồng tơi biếc,

Em áo vàng làm sao cho quên?

Khi Làm Xong Một Bài Thơ

Làm xong một bài thơ,

tôi, thường, không-đọc-lại,

gửi đi thôi, 

hồi âm ngồi đợi mãi,

người nhận…không hồi âm!

.

Coi như tôi “mến thăm”

bạn tôi xa thẳm thẳm!

Hồi âm đường vạn dặm

vẫn nghĩ… thơ mình vui!

.

Sự thật:  thơ ngậm ngùi,

ai cấm mình yêu nước?

Thơ tôi hay chảy ngược,

về quá vãng mù khơi…

.

Thơ tôi là mây trôi.

Thơ tôi là nước chảy.

Chiếc lá vàng rơi, đấy:

mùa Thu ôi mùa Thu!

.

Tôi mong tôi hiền từ

giống như con chó cảnh.

Tôi mong thơ tôi lạnh

như cái cây cà rem!

.

Em à, anh nhớ em,

câu nào thêm cũng thế!

Biệt ly, buồn vô kể,

Ly Hương…buồn mênh mông!

.

Thơ tôi là Tiếng Lòng,

của tôi…nhiều đêm. vắng.

Em…hiện ra là nắng

Buổi Sáng Ngày Bình Minh!

.

Cảm ơn nhé chữ Tình

không có ai vác nổi…

Chỉ khi qua vũng lội,

anh-dìu-em-mình-đi…(*)

(*) Chữ gì chôn dưới đất?  Chữ gì cất trên trang? Chữ gì mang không nổi?  Chữ gì gió thổi không bay?

Chữ Thọ Đường chôn dưới đất!  Chữ Hiếu cất trên trang! Chữ Tình mang không nổi!  Chữ Đá Vàng gió thổi không bay!

MẢ HOANG VIỆT NAM

Tôi từng ngả lưng đó – Bãi Tha Ma Giữa Đồng!  Những người chết biết không tôi nằm chung với họ?

Họ đâu còn nói nữa ngoài tiếng gió vi vu!  Họ có thể kẻ thù của tôi, lúc còn sống!

Tha ma giữa đồng trống.  Tôi cũng trống bữa cơm.  Nếu đêm nay bình yên, mai mình về, cơm nguội…

Đời lính tôi chết đuối… may còn dịp ở tù… để thấy đời Thiên Thu… để làm thơ… khuây khỏa!

Người Nam mỗi lần mở miệng ra là Đù Má.  Tôi hay thế, đỡ buồn!  Tôi nhớ ông Tú Xương cái giát giường ông chửi:

Đù mẹ đù cha cái giát giường

Đêm nằm chỉ thấy những đau xương,

Mai ông mua  nứa đi mần lại,

Đù mẹ đù cha cái giát giường!

*

Còn bà Hồ Xuân Hương nhìn núi nói:  “Một đèo, một đèo lại một đèo, khen ai khéo tạc cảnh cheo leo…

.

Tôi ôm cái mả hoang.

Tôi ôm người yêu.

Nước mắt tôi chảy hơi nhiều… nên nhiều bài thơ ướt nhẹp!

ƠI EM HAI MÁ HỒNG CON BƯỚM BAY BỜ GIẬU 

Tôi thấy ai áo đỏ giương cái dù che mưa…Đường người đó:  Đường Thơ!  Mưa trên đầu người đó: Tóc Huyền Bay Thướt Tha!  Tôi cầu mưa đừng qua, tôi cầu mưa mãi mãi…để tôi ngắm người ta!

Tôi ngắm người hay hoa?  Hoa hay người chỉ một!  Em à, em có nhột?  Cho anh hôn ngón tay?

Mưa bay bay.  Mưa bay…Tôi bay về quá khứ:  “Tôi yêu người Chiêm Nữ trên đá múa như hoa!”.  Tôi yêu hết người ta đang Sài Gòn hay Huế?  Tôi yêu cả tiếng dế… của ông Tran Truong Van… có thể đang quận Năm lát nữa về quận Bảy!  Tran Truong Van nhấp nháy hai con mắt thấy thương!

*

Tôi đang ở Sài Gòn?  Tôi đang ở Đà Lạt?  Tôi muốn thăm Trại Mát… cô gái Mỹ má hồng!  Người đó biết tôi không?  Chắc là chưa hề biết…cũng không hề tha thiết đọc chi thơ của tôi!

.

Áo đỏ đi trong trời.

Cái ô mưa tí tách…

Em mà nghiêng cái mặt, 

Tôi hôn em vành tai!

.

Tôi làm thơ không hay, tại sao tôi làm mãi? Tại em…là con gái, tôi thề chê giai nhân!

.

Ước nhỉ có ngày Xuân, tôi về thăm Tổ Quốc, lắng tai nghe tiếng guốc ai bước nhẹ trong lòng!  Ơi em hai má hồng…con bướm bay bờ giậu!

Sao Anh Không Về Chơi Thôn Vỹ Nhìn Nắng Hàng Cau Nữa Hả Anh

Sao anh không về chơi thôn Vỹ nhìn nắng hàng cau nắng mới lên? (*).  Sao anh không về chơi thôn Vỹ?  Anh quên rồi à? Anh quên em?

Chữ Nhớ, chữ Quên…viên xúc xắc.  Nhất-Nhì-Tam-Tứ… lắc đi anh!  Nếu ra ba Lục, em mừng lắm, ra ba Tứ thì…em sẽ quên!

Mình chơi ngày Tết, vui hồi nhỏ, anh chủ Sòng Bài của tuổi thơ.  Anh nói Huế vui, mai mốt nữa, anh về…em đợi… mấy năm mơ!

Mấy năm mơ màng sương Hương Giang!  Rồi đạn, rồi bom, rồi Mậu Thân… Bao nhiêu con đò phơi Bến Ngự!  Bao nhiêu thây người máu lệ chan!

Bao nhiêu hàng cau, xanh, tím, hồng.  Hoa vàng, hoa trắng… nở bên sông!  Ngoại không còn nữa, em già, héo…nhớ tuổi thơ em được bế bồng…

Anh chưa bồng em, anh xa rồi!  Khi chinh chiến tàn, anh xa xôi!  Em vẫn chờ anh, ai có hỏi, em chỉ trời xanh, mây trắng trôi…

Xưa, Phan Bội Châu treo chiếc thuyền, bởi vì nước mất, treo cho quên…(**). Em không Cách Mạng, không người lớn…em mất anh từ tuổi thiếu niên!

Anh không về chơi thôn Vỹ nữa!  Anh không còn trên đời sao anh?  Em đi thắp mộ bao người lạ, cỏ úa, cỏ tàn, cỏ lại xanh…

Ngày tiếp ngày qua, năm tiếp tháng…em tiếp cái buồn của Cố Đô!  Em ra cửa Thuận em nhìn biển,  anh về thăm em nha, Lăng Cô!

Lăng Bác, Lăng Ông, Lăng Cô (***)…hề!  Em đã thành một bà lão quê, em đợi anh hoài con ngõ quạnh, em chờ anh hoài xanh bờ tre!

Sao anh không về chơi Thôn Vỹ?

Sao anh không về ngó nắng mưa…

Nhà cửa bây giờ cao chín trượng

Lòng em trái chuối ép phơi khô…

 (*) Thơ Hàn Mạc Tử

(**) Nhà Cách Mạng Phan Bội Châu bị Pháp bắt an trí tại Huế (1927-1940), người Pháp cho ông một chiếc thuyền để câu cá giải trí.  Ông không hề dùng mà treo nó trên cây.  Ai hỏi, ông đáp:  “Nước mất thuyền treo”.

(***) Ở miền Bắc, người người hãnh diện vì có Lăng Bác Hồ Chí Minh.  Người ta làm như quên là Lăng Ông ở Gia Định và Lăng Cô ở Huế; Ông và Cô lớn hơn Bác nhiều lắm…

Bắt Đầu Ngày Trời Hết Mưa

Sáng nay… đã nắng lên rồi!  Bao nhiêu ngày ủ ê trời đã qua!  Hái cho mình nhé cành hoa, gọi tên mình nhé!  Ôi chà Bình Minh!

Bao nhiêu chữ, bấy nhiêu tình, mình ơi thêm chút cho thành bài thơ! Nghĩ anh như người đưa đò đưa mình qua tới bến mơ anh về…

Nhớ mình gió có lê thê, tại mình chớ… mái tóc thề gió bay!  Sáng nồng hương hoa mà cay như cau mới bổ, trầu này kính dâng!

Ngoại mà còn, chắc hân hoan, vườn cau của Ngoại trái vàng chín kia!  Những buồng cau, Ngoại nhìn kìa, giống như cháu Ngoại đang chìa má thơm…

Ngày nào Ngoại cúi xuống hôn, ngày nào con ở núi non con buồn…Người nào con rất yêu thuơng nỡ qua bên đó, hoàng hôn bên này!

Trúc Thông nói lá ngô lay, bờ sông vẫn gió! (*).  Bàn tay vô hình.  Ta chào thôi một Bình Minh, ta chờ thôi một mối tình chiêm bao!

*

Hoa hồng trắng… giống hoa đào, nhớ thương vẫn vậy… mà màu thời gian!  Thơ tôi đó… để dụa dàn nước mắt ai ứa thương chàng tương tư!

Bắt đầu ngày trời hết mưa, Hạ hồng Thu biếc cũng vừa bâng khuâng…

 (*) Thơ Trúc Thông:  Lá ngô lay ở bờ sông, bờ sông vẫn gió người không thấy về!

Làm Lại Được Bài Thơ Thấy Lòng Thơm Như Tóc

Hai ngày tôi nhớ…Thơ!  Thấy mình khờ một nửa.  Một nửa còn là… Nhớ, một nửa mất là… Thơ!

Phải chi trời có mưa thì đỡ buồn biết mấy!  Trời nắng, không nắng cháy, nắng đủ thơm tóc thôi!

Tôi để tóc trên môi… Tóc nửa vời sông núi, tóc không cần gió thổi, tôi thở… mà cũng bay!

Tôi nhớ em, ngón tay, cũng từng lùa tóc thế,  Quê Hương mình diễm lệ, em gội đầu cũng thương!

Bây giờ em trên nương?  Bây giờ em trong rẫy?  Em nhớ anh không nhỉ…hồi anh về Daknông…

Hồi anh làm “thợ rừng” kiếm cơm sau Cải Tạo, kiếm một chỗ nương náu cho qua bóng thời gian…

Anh nhớ em mênh mang, thơ tràn con suối chảy…Thơ trôi về em thấy… ở dưới thác Pongour…

“Anh nói gì cũng thơ!”.  Em nói vậy, em khóc….  Anh hôn em ở ngực…  Vậy mà mình lại xa!

*

Một đám mây bay qua.  Hai đám mây bay qua.  Hai hôm nay tôi ngó mây vờn trên thành phố.

Thành phố chờ cơn mưa…Tôi chờ một ý thơ:  Em bên hồ xỏa tóc. Nắng hồn nhiên như ngọc…

Đậu trên bờ vai em!

Em ơi, anh làm thêm một câu thơ nữa nhé?  “Anh nhớ em khôn kể mưa dày thua tóc em!”.

Có một sợi cười duyên, em cầm đi, anh chải…cho anh tìm thấy lại những câu thơ trên trời…

Tôi Đưa Cây Chổi Quét Vài Lá Rơi Trên Sân

Ô!  Ông Trời lạ thiệt!  Hôm nay lại “bất thường”.  Chín giờ còn mù sương…vầng Thái Duơng còn ngủ?

Tất cả đều ủ rũ. Không gió… Hoa không hương.  Không bướm, không chuồn chuồn.  Không chập chờn thảm cỏ!

Hết xe chạy trên lộ, người đi làm hết rồi?  Hai đầu đường xa xôi.  Mùa Hè mà!  Thăm thẳm…

Không lạnh.  Không áo ấm.  Giữa tuần không bạn bè.  Không thấy thèm cà phê, chỉ cầm chơi điếu thuốc…

Khói bay…đời quen thuộc, liệu mà có bay theo?  Con mắt nào trong veo, mở cho mình nhìn với!

*

Bài thơ tôi chờ đợi không mở niềm bâng khuâng!  Bắt đầu, không nỗi mừng, nửa chừng còn giấy trắng…

Thành phố buồn, vắng lặng, hôm nay không có thơ…Có tiếng chuông Nhà Thờ tưởng mùa Thu heo hắt!

Tôi chưa thấy ai nhặt những tiếng chuông bao giờ…Cát bui và tàn tro, khi không tôi nghĩ tới…

Trần gian là cái cõi… tạm bợ bốn bề sương?  Câu thơ này dễ thương.  Câu thơ này…chấm hết?

Tôi đưa cây chổi quét vài lá rơi trên sân…

Trần Vấn Lệ

©T.Vấn 2023

Bài Mới Nhất
Search