T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Trần Vấn Lệ: Tháng Mười Một – Những Bài Thơ Mới Nhất (2)

Vào Thu – Tranh: Hoàng Thanh Tâm

Đà Lạt Nơi Tôi Tha Thiết Bây Giờ Còn Mây Mây Trôi                    

Tưởng rằng ta đến đây

như chim trời mỏi cánh rồi!                                               

Nào ngờ ta                                                     

đến đây như cơn mộng tan nửa vời! 

 (Trần Trịnh Nhật Ngân)

Nghe nói bây giờ Đà Lạt / không còn nữa Vườn Bích Câu!  Người ta dời nó đi đâu? Những cây liễu sầu…đã chết?

.
Những cây liễu sầu mất biệt…thì thanh bình có mãi còn?  Liễu sầu…nghĩa nó là buồn, mất đi cho vui Đà Lạt?

.
Cái hồ Xuân Hương xanh ngát / vui à những áng mây bay?  Biệt Thự Trang Hai soi chi / cái bóng một thời mơ mộng!

.
Đà Lạt, nơi tôi từng sống, nơi tôi đứng dậy làm người…bồng súng tòng quân tươi cười…ngậm ngùi bây giờ “tất yếu”?

.
Có thể bạn biểu “đừng chịu”.  Có thể bạn biểu “chết đi”.  Bạn à, tôi không thể di /  chuyển mặt trời đi hướng khác…

.
Cái hồ Xuân Hương xanh ngát / nước mắt tôi đã đầy chưa?  May ra là những bài thơ / lượn lờ theo dòng sóng gió!

.
Vườn Bích Câu xưa hoa nở / những đóa Dã Quỳ tại em!  Em từng nghĩ anh là chim / nửa đường về đây ghé bước…

.
Ôi chao cái thời Non Nước…gặp nhau duyên nợ nửa vời…Anh ở tù rồi, là thôi / người ta xóa tan vườn mộng!

.
Đà Lạt một thời tôi sống Cái-Bóng-Hoàng-Hôn lung linh! Chưa được gọi nhau bằng Mình…chỗ nào cũng là vĩnh biệt!

.
Đà Lạt nơi tôi tha thiết…Bây giờ còn mây…mây trôi!

Bốn Câu

Êm êm trời nhẹ êm êm

Mình như sương khói bồng bềnh vậy thôi!

Không đi không đứng mà ngồi

Xung quanh sương khói và trời bao la…

Nhà Khép Cửa Đêm Đêm Mở Mắt

“Không có nắng nên nhà không có cửa,

Không tình yêu nên mắt cũng tiêu điều!” (*).

Mùa Thu Paris… buồn như buổi chiều,

nhà, cửa khép!  Và người ta đi ngủ!

.

Buồn, tôi mở lại bài thơ rất cũ,

Đây cũng mùa Thu.  Đây cũng buồn như Paris!

Mấy bữa hôm nay, trời xẫm, đen xì,

đến lá rụng mất cả màu vàng của lá!

.

Những người Việt Nam tha hương sống cuộc đời phố xá…,

kiếm miếng ăn, luơng chút đỉnh qua ngày.

Paris, Thủ đô Pháp, trời Tây,

Los Angeles, Thành Phố Thiên Thần, ở trời Tây nước Mỹ…

.

Người xa xứ không ai còn quá khứ

Mà tuơng lai, mờ mịt, giống mùa Thu!

Trời không có nắng là trời âm u…

Nhà không mở cửa, mở làm gì, ai tới?

.

Nguyễn Hồi Thủ làm thơ như lời ông nói,

không thêu hoa, dệt gấm, rất đơn sơ!

Thơ là Thơ.  Thơ mãi mãi là Thơ

chẳng cần ai thốt ra điều không tranh luận!

.

Mặt trời đi đâu mà mùa Thu không nắng?

Không ai hỏi ai vì không ai có bạn bè…

Những tình thân, kề, cạnh, im khe…

Mùa Thu tới nhẹ mỗi làn gió thổi! 

.

Gió ở đây…nhà nhà không bếp khói,

mỗi cuối ngày hay mỗi sáng tinh mơ!

Không có Mẹ thương con – bây lớn mấy cũng khờ…

Không có Cha đôi khi buồn tay nâng kính lão…

.

Mùa Thu Paris… cây choàng tấm áo

là mù sương, bọc cả ánh điện vàng!

Mùa Thu Los Angeles đỏ, xanh không chói chang,

những bóng đèn tỏa cái màu vàng của rượu!

.

Rượu rót bao nhiêu hình như vẫn thiếu?

“Uống rượu tiêu sầu, sầu vẫn sầu!” (**).

Người Mỹ da đen, người Mễ da nâu,

Người Tàu, người Việt Nam, da có màu tai tái…

.

Không nói gì với nhau vì ai ai cũng ngại!

Không có nắng mà!  Nói mãi cũng hoàng hôn!

Nói không vui!  Nói chỉ để chọc buồn?

Chọc cái vết thương trong hồn ai cũng tím?

.

Mùa Thu Paris, mùa Thu Los Angeles, tím rịm

Bật ngọn đèn đêm, ngồi ngó bóng đèn đêm…

Người Bắc nói kéo chăn lên, người Nam nói đắp mền…

Người ta thấy cái rung rung, người ta muốn khóc!

(*) Thơ Nguyễn Hồi Thủ.

(**) Thơ Lý Bạch.

Mưa Nghẹn Ngào Cổ Tích

Mưa.  Tiếp ngày thứ hai, vẫn giọt dài giọt vắn, không có giọt nào nặng…giống như trời tưới sương…

Những đám cỏ sướng rơn, đang trở mình đứng dậy.  Những cành khô chờ gẫy hình như cũng trở mình?

Mở cửa, tôi đứng nhìn cái sân gạch đỏ thắm.  Chim không về, xa, vắng…nhớ làm sao…làm sao!

Những dãy núi nao nao chắc đang trào tuyết phủ?  Những rừng cây cổ thụ chắc cũng đang rùng mình?

Cali mưa không xanh. Những mái nhà đỏ, xám tạo ra cái ảm đạm…buồn rồi nhé câu thơ!

Em, anh nhớ biết chưa?  Hai bàn chân em đó…bây giờ em mang vớ…hay để trắng, chụp hình?

Hôm nào em bẹo anh:  Hai bàn chân thật đẹp.  Cái phông hình xanh biếc, sóng hồng hôn ngón chân…

Em muốn anh ghét chăng?  Chắc là không thể được!  Trong tình-yêu-đất-nước…có em mà, Nha Trang…

Có em từ Kiên Giang, có em hồi Bình Đại, có em hồi ở Nại…mong chờ giờ vượt biên…

Mưa liên miên ngày đêm, tóc em nhòe nước mắt…Bao nhiêu chuyến bị bắt, bao nhiêu chuyến bặt tin…

Thời, chi cũng giật mình:  gió xào xạc lá cọ, tiếng ú ớ em nhỏ, tiếng giọt lệ em rơi…

Anh ở một góc trời, lá chuối che trước ngực…

*

Lâu lắm rồi, Tổ Quốc!

Tôi nhìn mưa sáng nay…

Em thì ở bờ Tây hay bờ Đông, đều biển!  Cửa nhà đã “dâng hiến”, còn gì nữa ngoài mưa?

Anh còn những bài thơ phủ chân cho em ấm!  Anh chỉ sợ em cảm, từng ngón chân em nhăn…

Mưa Đầu Mùa Ngày Mùa Đông

Mưa em ạ.  Trời đã mưa em ạ.  Lần đầu tiên:  Tin Thời Tiết Không Sai!  Mưa đang rơi.  Chưa nhiều lắm.  Mưa lai rai.  Mưa rắc hạt…như người ta gieo thóc.  Rằm tháng Mười, rằm Hạ Nguyên…cuối năm sa nước mắt / để bù cho hơn chín tháng nắng nôi!

Tuyết chắc cũng đang rơi.  Anh không thể ra sân để nhìn núi đồi, đây, đó.  Mưa êm ru, mưa không có gió.  Chậu hoa hồng nở hoa đỏ…hồn nhiên.  Anh nghĩ tới em, hai con mắt thật hiền, hai bàn tay mềm quệt ngang vầng trán.  Mưa bây giờ là cơn mưa buổi sáng.  Mưa bình minh!  Anh hôn em…bàn tay!

Anh hôn em chỗ này, đám tóc mai, dài, ngắn.  Nụ hôn đầu ngày ôi thắm thiết dễ thương! Em dang tay em ôm / giọt mưa tình yêu sáng-trưa-chiều, có thể?  Không có giọt mưa nào là giọt lệ!  Hứa nha em!  Anh cũng hứa với em…

*

Mưa đang rơi, em ạ, trên thềm…Những giọt mưa vỡ ra như là hoa cúc trắng.  Cái thềm nhà mình đầy nắng…nắng-chiêm-bao mà chảy được vào sông…mà trước tiên nó chảy vào lòng, yêu quý lắm những gì Trời Đất tặng!

Chúng ta nghèo nên mưa là Tặng Phẩm!  Gói thế nào cho giấy đừng thấm mưa? Giấy ngày xưa anh chép những bài thơ / tả mưa, nắng bất ngờ theo bước Lính!

Em ơi em ơi tình của hai đứa mình tiền định…dẫu chờ lâu thì cũng có ngày mưa!  Anh kết những hạt mưa cho em vọc em đùa. cho em thổi bong bóng mưa…cho em thấy lại ngày xưa em là cô bé nhỏ. 

Anh hy vọng những cây thông còn đó, dốc Nhà Bò gió nhẹ thổi phấn thông bay…

(*). Dốc Nhà Bò là con dốc dẫn xuống một thung lũng được dùng làm Trại Nuôi Bò của Vua Bảo Đại sau năm 1945.  Thời Ngô Đình Diệm, 1955-1963, trại Bò này bị dỡ, dân chúng xây dựng nhà cửa lập ra ấp An Lạc và con dốc được đặt tên là đường Đào Duy Từ.

Boong Boong Buông

Chúa đã phán rồi:  không có Mai

Hôm nay là đủ, chỉ Hôm Nay.

Hôm qua, tất cả là miên viễn

Quá khứ, đâu đâu cũng một ngày!

Cuộc sống vô thường tranh với luận!

Đời trôi bất định đổi hay thay?

Ấm No, Hạnh Phúc, cầu An Lạc 

Thành, bại, ngậm cười:  tay trắng tay! (*)

Trần Vấn Lệ

(*) Huy Cận có những câu đáng suy nghĩ:

a- Sầu đã chín, xin Người thôi hãy hái,

đón con đi dù Địa Ngục, Thiên Đàng!

b- Về đâu hạt bụi vàng thao thức?

theo bánh xe lăn vòng khát khao!

©T.Vấn 2022

Bài Mới Nhất
Search