T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

nguyễn lệ uyên: nhật ký thằng điên –mười một

clip_image002

Một Hai Ba Bốn Năm Sáu Bẩy Tám Chín Mười

10*

Sau cái vụ nằm mơ thấy mình đùa giỡn với Diêm Vương, thì nửa đêm hôm đó hắn tự biến mất, giống như sự biến mất cách đó mấy thế kỷ từ trung tâm phục hồi và sau vụ đá đạp và tống lên xe cây.

Bà tiến sĩ bác sĩ gà ấp và em gái mọi y tá y công phượng hoàng không còn thấy tăm dạng hắn đâu nữa! Cả hai hớt hãi cuống cuồng bới tung khắp chốn, từ gầm giường chí đến cầu tiêu nhà tắm, tủ đứng tủ con các thứ… nhưng hắn chỉ để lại cái bóng của hắn trên vách tường thẳng đứng bằng ảo giác chập chờn, hoang mang của hai người.

Bà tiến sĩ lật cả tấm ga giường, xốc tung lên, như thể hắn chỉ có thể là một tờ giấy mỏng. Tờ giấy đã luồn sâu trong các sợi vải khiến khuôn mặt mụ nổi lên màu xám trắng, tái ngắt như kẻ chết nước, mồ hôi rớt giọt giọt, đũng quần ướt dầm dề tới gót chân, tràn lên nền gạch bông. Sàn gạch bông co rúm cõng cơn mưa ướt át.

Cô em gái mọi co rút và chết trân ở một góc phòng, không hiểu nổi đôi mắt trong veo trẻ thơ hồn nhiên của cô đã biến đi đằng nào. Cô thở dài não nuột trong nỗi thương xót bấn loạn. Nước mắt cô tự dưng chảy xuống, không thể hiểu đó là những giọt nước mắt cảm thương hắn, một con người khốn khổ đọa đày hay cho thân phận mỏng manh của mình trước gió giông bão tố chắc chắn sắp có thể đổ ập xuống đời cô.

Bà gà ấp ngồi phịch xuống chiếc giường hắn nằm, vò đầu bức tóc.

Cô gái mọi khép nép sợ hãi ngó trân trối vào những sợi tóc đang lên cơn sùi sụt.

Bà run run lôi tờ giấy to bằng mặt bàn, ngoáy những hàng chữ rượt đuổi gà bới, hơ hãi và gọi cô gái mọi mang ra khỏi cửa. Bà lắc đầu, tim bóp thắt vừa nhảy bần bật.

Cả khu nhà cao tầng kín bưng sôi ùng ục như đang trong cơn động đất mạnh. Bầy ong từ các cửa chính tỏa ra. Đám người và đám chó nghiệp vụ cùng bay ra. Mọi ngóc ngách lùm bụi đều bị lật tung lên suốt đêm ngày, đến nỗi cái khối đỏ lòm trên trời cao cũng mỏi mệt chìm dần xuống, thấp hơn mặt đất như trốn chạy cơn ác mộng xấu xí.

Vậy mà hắn vẫn biệt vô âm tín, không một vết tích nào để lại trong ngôi nhà cao tầng kín bưng này.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau và không hiểu hắn biến mất bằng cách nào?

Phần hắn, hắn chưa hề chạy trốn, chưa hề thoát ra bên ngoài khu tường cao cổng kín. Hắn thề có đầu gối làm chứng. Hắn luôn bị đồn thổi, luôn trong tình trạng bị bắt cóc. Hắn vẫn nguyên vẹn hình hài giam giữ. Hắn vẫn nằm ngửa dưới trần nhà trắng toát, lạnh người.

Và rồi, lần này cũng vậy. Hắn đã không bị bắt cóc công khai, không bởi một con người có hình hài, mà là một luồng khí rỗng rủ rê nhấc bổng hắn lên để rong chơi dòm ngó những bức tranh trừu tượng lập thể, những ca khúc phù dương trầm bổng thiên thai địa phủ.

Sự vụ rủ rê nhấc bổng hình như xảy ra lúc mặt trời đang há họng thở và mặt trăng và những vì sao đang lúng liếng tình tự đong đưa. Hắn nhớ lại, không phải đang giữa khuya hay đêm tối trời mịt mùng mưa gió hay trưa trời gắt gỏng, nó công khai giữa thanh thiên nhật nguyệt trời trăng và đang cháy ngùn ngụt, lửa cháy lằn ngang lằn dọc, tung tóe khắp lỗ thủng bao la vô tận vô cùng, phun trào dầm dề pháo hoa.

Bên ngoài, từ những người có chức trách, qua mọi suy diễn lắp ráp và sắp đặt các tình huống đang phun phèo phèo trên bàn họp, nhưng không một luận cứ chính xác nào có thể xác nhận chắc chắn rằng hắn dã đào thoát hay do có kẻ chủ mưu âm thầm, hay mọi nguyên nhân có thể, làm hắn biến mất. Họ suy luận rằng có thể là từ con mụ trùm sò tú ông, có thể là thằng cha tú bà từ trên nóc nhà thòng dây kéo hắn lên và đưa đi. Một cuộc bố ráp vô tiền khoáng hậu được tung ra. Cả máy móc và người và chó đều khum người chổng mông bới lục, tìm kiếm có đến ngàn ngày, nhưng rồi hắn chỉ tồn tại trên đống giấy cao gần bằng ngọn núi Ngọc Linh.

*

Hắn lại bắt đầu một cuộc lang thang mới mẻ như ban mai vừa mở mắt, như hạt sương long lanh khép nép trên cánh hoa vừa chớm nở. Khởi đầu cuộc lang thang không hề định ước để kéo theo đôi chân tự do đi đứng và dừng lại và đi. Không gian quanh hắn phình to thu nhỏ trong tầm mắt tỉnh mê. Thời gian không bước tới hay bay lên, mà bấu lên vai hắn để hắn cõng trên lưng, vịn vào nhau tung tẩy hê ha.

Hình như hắn đang bước vào xứ sở thần tiên với triệu ngàn thứ tinh hoa của loài vật cao cấp tạo nên. Hắn mê mãi, đắm đuối và thất thần nhìn ngắm, lòng dạ vô cùng hân hoan và hoang mang. Những bao nylon to nhỏ há họng đón những cơn gió xô ập tới, phát ra âm thanh phập phừng, những lon ống va đập vào nhau loảng xoảng rổn rảng. Những manh chiếu như có ai giật xé tưa đầu, những nệm gối ghế đẩu cụt tay, sứt đầu bá vai nhau nằm lăn cười khềnh khệch…

Bên trên chúng là lũ cò chạy đuổi rửng giỡn với lũ ruồi, mèo hoang và chuột cống quơ túm nhau, vật nhau chí chóe. Sát ngay bên trên các thứ là những hài nhi tiên đồng. Chúng rạng rỡ mà xác xơ. Chúng hồn nhiên đeo bên người nỗi bất an mỏi mệt, những niềm vui nhỏ đầy những nếp nhăn. Hắn tựa lưng vào cột khói ngập ngừng bốc lên bởi tác động cào xới của lũ cò, mèo hoang, chuột cống và nhìn ngắm những tiên đồng bay lướt nhẹ nhàng bên các lon ống, mẫu sắt vụn, bao bị các thứ, phát ra những tiếng loảng xoảng, thắt lòng “mẹ ơi, đừng bỏ con, mẹ ơi đừng bỏ co…on…”. Âm thanh ấy cứ bàm dọc theo sống lưng, nhưng làm sao hắn có thể biết được cha mẹ chúng ở nơi chốn nào, để giúp chúng trở về? Cũng không thể gom dắt hết để đi theo cuộc lữ lê thê không điểm dừng của hắn. Hắn xót xa để chúng lại phía sau, như một thứ tội lỗi luôn đậu trên vành tai hắn.

Phải, hắn biết rất rõ những tiên đồng bé nhỏ kia, đang cắm mặt bới móc số phận và cuộc đời chúng đang chìm khuất bên dưới các thứ… Nhưng hắn bất lực. Bất lực toàn phần!

Hắn nhắm mắt trốn chạy những tiếng van nài, hắn bịt tai để không phải nhìn thấy lũ kiến, ruồi, đàn chuột và mèo hoang các thứ đang ôm ấp chúng, lau chùi ve vuốt chúng, công khênh chúng rong chơi, những tiên đồng hài nhi bị cha mẹ, trong phút chốc lơ là lơ đễnh nghiêng ngã cuộc trần, đã làm lạc mất chúng.

Hắn cứ nhắm mắt mà bước, bịt tai mà đi, tay mù mờ rờ chạm tới bóng nắng hực lên những bóng nhỏ li ti như bức họa thuộc trường phái Op Art, sáng rực lên và nhòe đi trong đôi mắt gập lại của hắn.

Hắn ngã vật ra và có cảm giác như bầy kiến đỏ khiêng hắn đi, lũ cò, mèo hoang, và ruồi và chuột nhảy múa chung quanh cùng các tiên đồng.

*

Hắn bắt đầu lọt vào xứ sở anh hùng cái bang cai trị một xứ sở mênh mông vô pháp vô cương. Kẻ đó không có nhân dạng, hình hài; có lúc là một cái bóng cụt đầu, đen toàn thân, to lớn bao trùm khắp chốn; đôi khi là là một mẫu vật nhỏ xíu, tanh lợm khiến ai ai cũng phải nhăn mặt, bịt mũi và tránh xa. Xứ sở ấy như một lực hút quái quỷ nhà mồ tha ma túm lại, như lực nam châm, khiến nhân gian xác xơ tiêu điều hồn phách.

Lần này hắn bị tống vào với đám ăn mày khắp nơi tụ hội về. Trên cổ đeo lủng lẳng chiếc thẻ bài nhựa tái chế, ghi nguệch ngoạc mấy chữ ngắn gọn về nhân thân.

Hắn trộn lẫn vào đám người đó.

Và đầu tiên:

Ông cụt giò, tóc dài chấm lưng quần, râu ria như người tiền sử, cất lên giọng phều phào:

“Cha mẹ cháu bị chôn sống dưới đìa cá sau một trận lôi đình phun trào uất hận của đồng hương cố quận, bởi tội tom góp gốc rạ chất đống tạo giang sơn riêng. Còn chân phải bay đi chỉ vì bị niềm kiêu hãnh mê hoặc, lao tới phía rỗng không để thiết lập một thế giới đồng đại đồng đẳng, giải thoát niềm hạnh phúc êm ấm những người lương thiện bao đời, bằng cách bắt quay trở lại sự man rợ bán khai… cạp trúng”.

Người thứ hai là chị buôn thúng bán bưng, áo quần không che kín nổi thân thể tong teo:

“Em tích góp bằng mồ hôi, nước mắt, đôi khi phải trả giá bằng cú lừa lên xuống giá cả từ mấy chú khách trú Chợ Lớn. Dù nắng dù mưa, em vẫn cắm mặt xuống đường nhặt nhạnh từng mớ ve chai lông vịt; vậy mà cuối cùng bị đám vệ binh phường hội thu tất, từ thúng mủng, chai lọ đến đôi nừng suốt đời tòn teng trên đôi vai nổi u nần, đẩy cả bầy chồng con ra đường liếm bụi. Em bị kết tội là con mồng trâu chuyên hút máu. Em bị gán cho là vô lương hút hít còn hơn con mồng trâu”.

Người thứ ba là một chị chưa già mà cũng không còn quá trẻ; chị kể bằng mắt và tay chân:

“Sau khi cha mẹ chị bị mang ra bãi đất trống vãi trấu cát sắt vụn, thì hồn phách tơi tả tán loạn bay lên, bỏ lại cái xác rung nẩy giật ngược mấy cái để lấy tâm thế trước khia lìa trần, bởi các cơ co giật; do tội cấu kết với kẻ âm mưu chống lại phường hội, vô pháp vô cương. Từ đó chị bị đẩy vào động mãi dâm cấp cao, lần lượt phục vụ cho giáo trưởng, giáo phó và các giáo các thứ, sau khi phải làm thân Chiêu Quân cống nạp đại sứ Hồ quốc làm dập tan trinh tiết xứ sở. Khi chỉ còn một cái xác cà tong cà teo, ruồi muỗi không màng bu đậu, chị bị liệng ra ống cống để phục vụ cho nhân dân bằng tem phiếu in trên chính những mảnh giấy ghẻ lở từ thịt da tróc ra”.

Người thứ tư là một cô bà có đôi mắt lá răm, mỗi khi cô bà nhìn ai thì y như thân thể người đó bị xé toạt ra từng mảnh. Cô bà lúng liếng cặp mắt của loài diều hâu gãy cánh, liếc dọc ngang, xéo qua người hắn và không nói gì. Một chú ông huých cùi chỏ vào hông hắn nói “vợ tao đó”. Một chú em xán lại “ má tao đó vừa là vợ tao”. Một thằng nhỏ miệng sặc sụa mùi hèm rượu “chớ nghe thằng anh này, Nó vừa là anh vừa cha tao. Tao luôn đích thị là con của mẹ tao. Có điều cha ruột tao vừa là cha vừa là ông nội”. Nghe ba người tranh nhau xì lô, đầu hắn muốn nổ tung. Hắn thở hổn hển như vừa lạc vào ổ nhền nhện. Đám đông vây quanh kêu to lên “của tự có đã trộn lẫn thiên đường và địa ngục thành ra một thứ đạo đức toàn tập, đang tổng kết và rao giảng cho thần dân anh hùng cái bang mạt hạng”.

Nghe xong, mặt mũi tối sầm, hắn cúi gập luồn ra ngoài vòng tròn đám đông nôn thốc tháo hồi lâu. Hết cơn nôn mửa tận tình, lại gặp một ông khác, nhân dạng như đạo sĩ, nhưng cặp mắt thì như tên kẻ trộm. Ông tự xưng là thầy tu dựng lên học thuyết: Vô và Ra theo bản năng gốc để chống lại phường hội mà theo ông là cực đoan vô lý thậm tệ phi lý thuần, vì chỉ có Vô Vô và Vô Vô mới chính danh, mới định vị.

Thầy phều phào:

“T…a…aa… bị thẻo chóp lưỡi, khâu miệng thả về, kịp làm lễ thánh tẩy cho đám ăn mày trước khi gia nhập vào đám ăn xin. Đẩu tóc ta bị cạo nhẵn thín, trán thích chữ vạn lộn ngược có bốn lưỡi dao nhọn chỉa ra bốn hướng…”

Nhìn trang phục của ông thầy tu có vẻ được khoát lên phong cách ảo quang của trường phái hội họa Op Art mang đầy cá tính nghệ thuật lập thể, chói chang các sắc màu đen trắng, nâu vàng đỏ các thứ. Điều này, được thầy thổ lộ thêm: “Trên đường hành đạo, đôi khi ta giật thót thót gan ruột, nhưng rồi ta vẫn cứ chăm lo phận sự chăn dắt tín đồ, toát lên hơi thở sặc sụa mùi vị giáo phường Vô Ra”.

Nghe tới đó, hắn nhíu mũi, bởi chẳng hiểu vô ra là sao.

Hắn lẩn qua hàng bên kia và nhìn thấy người thứ năm cuối cùng. Đó là một trí thức duy nhất, cả đời lưng không bị vẹo, gối không bị cong, từ chối tròng đôi kính trắng lên mắt, theo như lời xì xào của đám đông. Mặc dù giáo phường đã vận dụng đến tối đa các tiêu chuẩn dành cho các chức sắc cấp cao, như đường sữa, thịt trứng và những lời đường mật các thứ… để lôi kéo ông trí thức vào vòng kim cô, biến thành một thứ bông hoa trang trí ở văn phòng phường giáo, nhưng ông nhất mực không chịu mang đôi kính cận lên mắt, không chịu giơ tay khỏi đầu. Hậu quả: Bị giam lỏng quán thúc. Nghe nói, khi bị câu lưu câu giò, đám bạn học giả học thiệt trốn biệt sợ liên lụy, chỉ có mấy người ăn xin thấy ông gầy còm đói khát bèn chia cho chút ít thức ăn bố thí. Lại nghe nói, sau đó không lâu ông bị phát vãn lên mạn ngược, đày biệt xứ khổ sai mang gông tận tít mù mù đâu đó để hú hí với anh Tô Vũ đàn đúm chăn dê vừa uống rượu vừa gãi háng cho dái lăn tăn chơi.

Một thế kỷ sau, khi đã già sọm, ông trí thức mới được đặc xá và quẳng vào đám bụi đời ăn xin…

Ông già trí thức kể:

“Cái đám lãnh đạo tinh thần và thể xác ấy, đã lượm ta từ một sự vụ bắt cóc hỏa tốc và trên đường bôn tẩu vội vội vàng vàng đã làm rớt dọc đường, đoạn nào không hay. Phường ăn mày cái bang bầm dập thấy ta mặt mũi lấm lem lọ nồi bùn đất rất giống với tín hữu giáo phường cái bang, bèn mang về kỳ cọ bằng bịch ny lông trong thùng rác, xịt dầu thơm, trang điểm lại dung nhan để xứng với tầm cao thời đại cái bang. Vả lại bang này cũng đang hội hè gì đó trong toàn cầu hóa gì đó nên vớ lấy ta để chưng diện. Ta buồn lắm cho thận phận ghẻ lở của mình, nhưng nghĩ lại, chẳng còn mấy lăm hơi, là cái cớ để tóc ta dựng đứng phun ra những lời thô thiển: kệ mẹ đời tới đâu thì tới! Bởi trước ta quay về với những hoài bão cao ngất. Cái hoài bão ấy xỏ luồn với định vị sai bét của thằng cha lý thuyết gia viết bậy, khiến mấy tay tóc hói, mày chổi xuể, ria cá chốt, có và không có lông râu… các thứ lợi dụng tô vẽ lại để dẫn dắt loài người đến chỗ nát tan… Ta hăm hở giải trình, hớn hở bào vệ luận điểm; khốn thay nó bất lợi cho lũ họ…

Vậy đó, lời lẽ thô tục phàm phu kia đã xô đẩy ta trong một tích tắc không giữ nổi lòng hăng hái đóng góp công sức, nên ta nay mới vầy, nát bẹp nhẹp!

Trở lại với phường cái bang, họ cho người phỏng vấn chớp nhoáng về nhân thân. Ta cung khai rất mực thật thà. Sau khi đưa vào máy sấy và máy nội soi thấy toàn sự thật ghẻ chóc từ lời khai, bang phường bèn tổ chức lễ tấn phong ta làm sử quan ghi chép biên niên cho phường hội”.

Nghe nói mấy chữ “ghi chép”, hắn cúi gập người trước ông trí thức chỉ có da bọc xương:

-Thưa thầy, con xin được đi theo hầu thầy.

-Để chi?

-Dạ, hầu hạ thầy.

Ông trí thức chẳng gật mà cũng không lắc, ngó hắn từ đầu tới chân rồi thủng thẳng bước đi, như đằng sau, phía trước không có ai, như chưa từng gặp hắn, nghe hắn nói gì.

Thầy đi trước. Hắn theo sau. Hết ngày này qua tháng khác. Thầy luồn vào truông tối, hắn lẽo đẽo bám theo. Thầy đứng trên đỉnh núi cheo leo chót vót, hắn bám vào rễ cây đu lên. Thầy mệt nằm ngửa mặt bên vệ đường, tréo chân nhìn trời, hắn đứng từ xa canh giữ. Hắn luôn giữ một khoảng cách nhất định để không lạc mất khỏi thầy.

Hắn và thầy và hắn cứ mãi đi trong yên lặng tuyệt cùng, đến độ hắn tóe ra ý nghi lam nham trong đầu: Hay ta chặt cánh tay, móc ra con mắt, kéo ruột gan ra dâng thầy bày tỏ lòng thành, trung kiên, kiên định ý chí lập trường… nhất quán. Và…

Một ngày kia, chưa phải làm cái việc nhám nhúa ấy thì thầy bất ngờ cảm động, bất ngờ vỗ đầu hắn nói:

-Được, nhưng đừng có trách ta.

Hắn mừng rỡ khôn xiết, sụp xuống vái lạy theo cung cách của một đệ tử vừa được sư phụ thu nạp.

Ngày đầu tiên thử việc thử thách, hắn được chỉ định làm công cán ủy viên cho sử quan. Chị dạng háng được phân công giám sát hắn trong cuộc diễn tập công du khắp các hang cùng ngõ hẻm, trước khi được chính thức cấp chứng chỉ hành nghề. Chị giám sát đi trước, hắn lẽo đẽo bám theo sau, bước theo kiểu con đi theo mẹ (còn thầy thì ở phía xa xa nhìn thấy rõ ràng cái hình hài cong queo).

Tấm thân chị như cán cờ đứt gió, cứ thẳng đuột.

Chị rủ rê hắn ra công viên nước, đoạn nối dài từ tổng dinh thự phường hội chạy ngoằn nghèo trên con đập chia đôi ao nước, thẳng qua cây cầu tám tầng thiên niên kỷ xây bằng chất bột công nghệ cao sắn mì bo bo trộn với lúa mì tiểu mạch. Trên đường du công, hắn thấy rõ những ngôi chùa chen vai với đền miếu; cây anh đào thích cánh với cây chó đẻ, cây anh túc; quán bar choàng vai quán ca hát ôm; nhà hàng thịt chó ngất ngưởng quá đầu quán cơm chay… Các thầy ngồi bên này, thò cẳng nhón miếng dồi trường giấu dưới vạt áo, ê a ta bà ha vân vân các thứ.

Chị đi trước như anh lính chì. Hắn theo sau, tay trái cầm viết, tay phải cầm một cuộn giấy các tông lớn gần bằng manh chiếu trước cửa đền rồng lộn rắn bay. Không nghe chị mở miệng nói câu nào, nhưng hắn biết thân phận, công việc của sử quan là ghi chép sau khi cái sự thấy và sự nghe lọt vào tròng mắt và màn nhĩ dội lên đầu, trào ra ngón tay, nên ra sức vừa đi vừa ghi ghi chép chép liền tay. Công việc có vẻ hợp với hắn, nên chị cũng không nghe lời phàn nàn nào phát ra từ miệng hắn.

Tới một ngôi đền nằm chìa ra phía ao, mà theo hắn rất có thể một ngày nào đó nó sẽ chìm nghỉm xuống tầng đáy sâu ao nước, dù có cây cối um tùm và bóng tối bao quanh che chắn.

Mới tới ngõ, chị xề đít ngồi ngay lên đầu con kỳ lân đẽo từ khối đá Ngũ đại sơn đặt hai bên cổng đền. Con kỳ lân đá rên lên ra cái giọng của kẻ thèm khát lâu năm chưa được kề cận với giống cái, mặc dù không đồng loại. Chị cũng rung lên nây nẩy. Hắn bèn ghi tạm rằng “một sự giao thoa văn hóa hòa hợp giữa đá và người tựa hồ như sự phối tình giữa hai sinh vật thời đồ đá cũ”. Hắn chưa kịp gạch đít câu ghi chép mang tính hoài nghi thì con kỳ lân đá sụm xuống, sụm xuống từ từ, chỉ còn là một khối vật nhọn chổng lên trời. Hắn há hốc nhìn hiện tượng kỳ lạ xảy ra thật nhanh chóng và đầy bất ngờ. Hắn chỉ kịp mô tả hiện tượng mà không làm sao tìm lời giải cho bản chất của nó. Hắn quên phéng chị, không biết đã tan thành nước hay chạy trốn cơn khoái dục nơi nào, thẫn thờ dắt cây bút vào vành tai, cuộn tờ ghi chép sử biên niên phường hội kẹp nách, thờ thẫn nhìn ra mặt ao nước đen thui dờn dợn mây mẩy sóng nẩy lên. Còn chị thì biến mất, không chút dấu vết.

Hắn thẫn thờ ngồi bên bệ đá với tâm trạng buồn hiu hắt của một kẻ bị bỏ rơi, mắt vẫn nhìn về phía thầy đang dựa lưng vào gốc cây sao xanh xa xa.

Sau đó, thay vì chị dạng háng xuất hiện thì một bà lão lưng còng gần chấm đất bưng rổ khoai lang luộc chìa ra trước mắt. Rồi lại một em bé ốm o lam lũ bưng hộp đậu phộng rang nhìn hắn với vẻ rạng rỡ. Hắn buồn bã quay mặt ra hướng khác.

Em bé bỏ đi thì lập tức một thanh niên chồm tới trên yên chiếc xe máy, chìa gói ny lông bột trắng. Hắn nhắm mắt lại giấu cơn sợ hãi sôi ùng ục trong người.

Thằng cha thanh niên buông một tràng chửi thề tục tĩu để nhường chỗ cho cô gái thắng kít xe tay ga, chống chân trên nền gạch ngôi đền gần sát chỗ cột đá chổng ngược, chậm rãi lại gần. Cô lịch sự chào hắn, hỏi hắn:

-Em có thể ngồi trên nền đất ngôi đền để ngắm đất ngắm trời chút xíu anh nhỉ? Em xả stress cho đỡ căng đầu. Em học cái chương kinh tế chính trị… không hiểu gì gì cả mà ngày mai thì thi rồi.

-Đất trời là của chung, cô muốn ngồi đâu tùy thích.

-Cảm ơn, nghe anh nói có vẻ giống nhà thơ hay triết gia thuở hồng hoang.

-Không dám, ta không phải triết gia văn gia phong gia phong tục gì ráo. Ta là ta mà chưa biết từ nơi đâu ta bước ra và ngồi đây, không biết để làm gì.

-Ôi, anh đúng là triết gia đang tra vấn sự hiện hữu của anh. Mà cũng có vẻ như anh đang tâm trạng, tâm trạng buồn bởi nhiều nguyên cớ không lần ra, những ẩn ức chưa giải tỏa?

-Ta chưa bao giờ cật vấn điều này, cũng như tra khảo chính bản thân ta, không thắc mắc hoài nghi mắc mớ lòng thòng chi ráo.

-Nhiều khi em cũng tự hỏi, ngồi ở giảng đường để làm gì, thành kỹ sư bác sĩ để làm gì, leo lên quan tước rồi sẽ ra sao. bổng lộc, thụt két, ngoéo tay nhau… vân vân các thứ sẽ đến đâu về đâu? Ôi, cái đầu em nó căng cứng!

-Làm sao ta biết sự làm gì của cô.

-Anh này, hay ta ra bãi đáp kia vui vẻ chút xíu?

-Bãi đáp là dành cho máy bay các thứ, ô tô các loại. Ta đây và cô đâu phải máy bay, ô tô.

-Thì chúng ta thử làm máy bay và ô tô một chuyến coi thử sao. Anh làm anh phi công già lái máy bay trong em, trên em nhào lộn! Chúng ta cùng bay. Anh ngất ngây trong em.

-Ta chưa học lái bao giờ. Ta không biết.

-Em dạy cho, dễ lắm mà, dễ hơn cái chương kinh tế chính trị… của em.

-Ta không học. Từ nhỏ ta đã bị mù rồi.

-Không, anh làm được mà.

-Ta được không làm!

-Địt mẹ, bố tiên sư nhà mi. Chỉ phí thời gian – Cô gái phun phèo phèo, nhổ nước bọt và vén váy đứng lên, trút cơn giận dữ lên nắm vặn tay ga.

Lằn khói xanh tức tưởi phụt ra sau đít xe. Cột đá chổng ngược trước đền nhìn thấy, toét miệng ngân nga:

Cõi trần là cuộc phong vân

Là con chim nhỏ chết (trần) truồng dưới khe

Soi đời kèo cột rui mè

Soi người là thấy dế trùn hiển nhiên.

Hắn dáo dác ngác ngơ tìm cái bóng chị dạng háng, nhưng thật là bóng tăm chim cá, tìm hoài không ra!

*

Trời chưa sáng hẳn, hắn lò dò bật dậy đứng dưới tán lá, rung cho những giọt sương thấm ướt người. Hắn tắm. Hơi nước bốc lên ngui ngút. Hắn ngụp lặn thỏa thuê trong tán lá bám đầy những hột sương, giũ sạch bụi bám hôm qua ở ngôi đền xảy ra cố sự bầy hầy ghi chép biên niên lịch sử cho phường hội lần đầu thử thách.

Mọi sự tắm táp kết thúc, hắn bước ra. Ngọn cỏ bên đường rung rinh chào hắn. Tàu lá cọ xòe to toe toét ngoác miệng rất vệ sinh, khen hắn sạch sẽ chút chút. Mặt trời vẫn thản nhiên há họng thật to ngó hắn như mọi khi.

Hôm nay hắn lại lẽo đẽo theo sau ngài trí thức khả kính, từ chối tròng kính cận thị lên hai mắt. Ngài đi đứng cứ như toán vệ binh đổi phiên trước dinh Tổng Thống. Không hiểu ngài đi đến đâu, làm gì mà ngài đi hoài không dừng bước, từ sáng tới trưa, từ trưa tới chiều, không nói, không thấy ghi chép gì. Hay là ngài tự ghi trong đầu bằng bộ nhớ siêu việt? Hắn tự hỏi. Đến lúc mặt trời sắp tắt lửa và sắp rớt sau dãy núi, hắn tự nổi cơn tam bành với hắn, chân nọ xọ chân kia; cán bút tán lốc cốc trên đầu, tấm giấy cuộn tròn cựa quậy, cố chùi khỏi tay. Vậy nhưng hắn không một lời nào thất lễ với ngài trí thức khả kính.

Ngài đi và hắn đi. Cả hai cùng đi. Ngài đi trước, hắn bước sau, liên tiếp vấp vào những lỗ chân trâu.

Tiếng động nhỏ nhẹ làm ngài trí thức quay lui. Hắn tức tốc ngó nghiêng, giả bộ như đang quan sát mọi sự vật, hiện tượng đang đứng trơ vơ ở bên ngoài hắn để truy tìm bản chất về sự hiện hữu của chúng.

Ngài trí thức:

-Ngươi đừng có giả vờ. Ta biết.

-Ta cũng biết, thưa ngài – Hắn đáp lại.

-Ngươi biết cái chi?

-Một cuộc đi dạo không hẹn trước, chỉ là ngẫu nhĩ ngẫu nhiên nên cứ đi thả cửa, tới đâu thì tới. Đó là cuộc dạo chơi tình cảm đậm đà bản sắc văn hóa dân tộc ngàn năm thánh vật Diêu Bông Tấm Cám.

Ngài trí thức cười. Lần đầu tiên trong những ngày cùng bước đi trên những con đường lởm chởm phẳng phiu gai nhọn, hắn mới thấy ngài cười, nhưng là nụ cười méo mó lăn tăn những khổ đau, bấn loạn.

-Ngươi cũng bắt đầu nhìn thấy và nhận ra vấn đề nghiêm trọng.

-Ta thấy, ta nhận ra và nghiêm trọng? – Hắn hỏi ngược.

-Đúng.

-Ta đâu nhận…

Ngài trí thức đưa tay ngăn lại:

-Chớ biện hộ về sự thông tuệ mù mờ. Cái ngươi đang nhận ra là chúng ta sẽ đi về đâu, đến đâu và bao giờ sờ mó được cái đích.

-Ta chẳng hiểu. Sờ mó cái gì trong cõi mông lung này?

-Ngươi giả vờ ngây thơ. Thật ra thì tất cả mọi người đều hiểu, kể cả giáo hội giáo phường. Có điều rằng thì là cái sĩ diện ngàn đời lưu cửu lưu tôn của toàn thư đã làm cho mọi người phải giữ một thái độ im lặng. Im lặng để giữ danh phận. Thái độ quân tử tàu đó đã trói buộc con người chớ vượt quá giới hạn, chớ làm thay đổi cục diện. Nó xấu hay tốt thì các ngài trong phường hội chụp giữ; tốt thì tung hê liền tay, còn như xấu xa thì lơn tơn tẩy rửa và đánh bóng và tạo ra bức bích họa thuộc trường phái Pop Art Politique… bức họa này có diện tích không dưới mười lăm ngàn mẫu ta, sắp ba triệu đám người không đầu không tim vẫn còn thừa.

Từ sau lưng ngài trí thức không mang kính cận, hắn nhảy tọt tới phía trước, đi thụt lui ghi chép liền tay, vừa hỏi:

-Art politique là sự chuyển hóa luân hồi hay một chuyên đề giật gân gì vậy? – Hỏi và tay mở banh cuộn giấy rộng hơn, tay kia sẵn sàng ghi chép câu trả lời.

-Ngươi có bao giờ nhìn thấy trường phái hội họa Pop Art chưa?

-Có thấy đôi lần, đôi nơi thấp thoáng mơ hồ, nhưng chả thấy cái con mẹ mari sến gì hết, thưa ngài – Hắn đáp gọn trơn.

-Nó là sự đánh lừa trân tráo con mắt và trí não kẻ khác bằng những nét cong queo mê hoặc marketing, bởi hình thù đồ sộ bóng nhẫy trơn tru, lật đổ và thay thế bằng toàn thể các màu sắc sặc sỡ sở hữu qua cặp mắt con người khi nhìn thấy. Còn Pop Art Politique thì dùng màu sắc chủ yếu là màu lửa đỏ, loại tông màu nóng nhất. Nó cũng có những hình khối rồng rắn cong queo để ẩn giấu bản chất tận sâu bên trong không dễ gì khám phá ra đối với những kẻ mông muội a dua. Nó có sức thu hút ma quái bởi các tia chớp như những phát súng lục, thần công khiến mọi người sợ hãi, còn kẻ sáng tạo ra nó thì vẫn tiếp tục làm cho nó phình to hơn, càng to thì mức độ thành công càng lớn, càng xứng với đỉnh cao thời đại, rồi tự vỗ tay, tự khen để ban phát lời khen và vỗ tay cho bầy người ngơ ngáo bên dưới.

Ngươi phải hiểu rằng, bản chất của Pop Art Politique dựa trên nghệ thuật làm xiếc ma thuật, dối trá, lừa gạt, tô vẽ bằng đủ loại các sắc màu, nó còn vượt xa khỏi ranh giới hạn hẹp của loại hiện thực ma thuật mà phương Tây gọi là magical réalism. Nó đánh lừa tất cả và trói buộc tất cả. Nó là một nhà tù khổng lồ mà PAP (viết tắt của pop art politique) gọi là thiên đường các thứ, một loại nô lệ toàn thể toàn phần mà PAP hãnh diện tuyên bố tất cả các loại tập thể các thứ đều là chủ thể!

-Chỉ toàn chủ thể, vắng bóng khách thể?

-Không có.

-Ô là là, xin hỏi ngài, vậy nó có giống với Hip Hop hay Pi Pop gì đó không? – Hắn lại nhảy tọt chui vào họng ngài trí thức từ chối mang kính cận.

-Ngươi khá thông minh. Tương tự như vậy nhưng thêm vào chất bột đỏ, không phải trắng đâu đó nghe, để làm ngây ngất triệu triệu các cặp đôi và họ lao vào lửa điên cuồng nhảy múa, quên cả bản thân, quên cả xóm giềng, đồng loại và cả cha mẹ anh em ruột thịt. Những ai không cùng một giuộc với họ, tức thị là những kẻ bị đặt ra ngoài cuộc chơi, đích thị là kẻ phá đám, thậm chí là kẻ thù. Và tới đó thì chỉ cần trùm khăn kín mặt, kín cằm giơ tay xỉa xói vài câu và a lê hấp kẻ đó sẽ nằm còng queo trong chiếc hộp gỗ diêm nhốt dế… Hip Hop hay Pi Pop đều nhảy múa loi choi nhái ếch khi đụng phải nước sôi. Còn PAP cũng loi choi múa may xỉa xói như làm xiếc mê dụ du dương rất mực đám đông vậy đó.

-Thưa ngài khả kính rất mực chi là, tại sao ngài không ở trong giáo phường của hội giáo PAP đó, mà lại quay lưng, rồi bột đỏ là cái hợp chất thổ tả chi vậy?

-Bột đỏ hóa trắng và ngược lại, đó loại hợp chất chất mà cả thế giới truy nã, nó là loại bột được nhào nặn chế tác từ những bộ óc trí trá, lừa lẹo, gian dối, lưu manh thượng đẳng cô hồn ma quỷ toàn tập toàn thư đó. Ta nhận ra sự sai lầm đó và ta cố gắng sửa, không ai chịu sửa ma còn bắt ta và quản thúc ta…

Chẳng giấu chi ngươi, thời còn trẻ ta cũng rất ham mê, đam mê cái hiện thực ma quái đó tức cái chất bột trắng trắng đỏ đỏ tỏa ra mùi khói làm say sưa ngây ngất lâng lâng chẳng còn biết nguồn cơn nguồn cội. Nó, làn khói trắng đó nó quỷ quyệt, nó ranh ma, điếm đàng hết mực. Ta bước tới, làn khói nhả ra tấm thảm đỏ và lập tức cuốn ta vào thế giới PAP, ta nhảy múa lộn sòng lộn vòng vòng mấy phen đê mê ngây ngất mới tá hỏa. Nó kinh thiên động địa dầm dề nước mắt. Bước vô thì dễ mà bước ra không được, bị dính cứng như keo dán chuột. Hoài nghi là sự cớ bất khả tư nghị đối với làn khói đó, nên chi ta bị câu thúc câu lưu ra rìa cuộc lữ lê thê không biết đi về đâu của họ. Đúng, ta cũng đã từng có trái tim nóng bỏng lăn xả, nhưng rồi sau đó cái đầu ta đã kịp nhận biết nhận ra. Nhận biết nhưng ta không biết phải làm sao. Vậy là ta đành keep silence. Và, tim ta nguội dần, đầu ta teo dần.

-Chẳng lẽ ngài không nhận ra cái màn hoang tưởng hoang vu trong ngài khi vừa mới tiếp cận tiếp xúc hay sao?

-Nếu được vậy thì ta đâu có ra nông nỗi tàn phai xơ xác điêu tàn đẫm lệ này!

-Đâu chỉ mình ngài?

-Đúng, không riêng mình ta. Bởi vậy mới nói nghệ thuật của thế giới PAP rất chi là hỗn xược láo toét đĩ xược các thứ.

Nghe ngài trí thức không kính rên rỉ phun ra những lời trần trụi tục tĩu, hắn tức tốc cúi gập cong người, cười sặc sụa một trận càn khôn, cười đến sặc sụa máu mồm máu mũi chân lông nhảy lẫn cẫn. Hắn cười đến gần tắt hơi, bể bụng.

Ngài trí thức lưng thẳng sững sờ nhìn hắn hồi lâu và bất ngờ sụp xuống vái lạy hắn. Ngài liên tưởng tới tiếng cười của Gheorghiu và vái lạy liên tu kỳ trận.

Hắn đón nhận giọng cười nức nở đến đìu hiu tan nát, nẫu cả ruột gan.

Hắn bật khóc.

Ngài trí thức thấy hắn khóc cũng lao vào bật khóc theo, một kiểu khóc tập thể được điều khiển bằng cú nhấp chuột, theo thói quen bị dính virus toàn thư toàn tập, không thể gỡ bỏ, vừa lạy kiểu tế thần.

*

Chưa có dấu hiệu nào khả dĩ chứng tỏ, rằng hắn đã làm tròn chức năng của một trợ lý sử quan trong phường hội khi phải lang thang nhìn, nghe… và ghi chép. Tuy vậy, hắn rất khoái được lang thang cùng khắp, từ phố phường chật chội đến những hẻm núi quạnh hiu, nằm ngửa trên bãi có ngắm nhìn đàn chim bay trên cao, phồng mũi hít mùi phân bò, mùi cỏ dập, mùi bùn non… các thứ. Hắn tha hồ ghi chép, theo đúng nghĩa của việc ghi chép, đến nỗi nhiều lần phường hội phải nhắc nhở về sự trung thực quá mức cần thiết phải trung thực trong các vấn đề nhạy cảm nhất.

Đó là lần thứ hai hắn tiếp tục theo sau lẽo đẽo vô chừng vô phương với ngài trí thức. Ngài đi trước. Hắn đi sau chừng tám bước, dòm ngó quan sát nghe ngóng và mất hút ngài lúc nào chẳng hay. Hắn hơ hải ngơ ngác soi tìm dấu chân ngài, nhưng hoài công. Không một vết tích nào để lại trên mặt đường bụi đất. Tất cả đều phẳng phiu. Hắn tất tả lộn ngược, lạc vào trận đồ bát quái, âm u đèn đóm tối thui. Những con người xuôi ngược lướt qua vai hắn. Hắn cũng lướt qua từng khuôn mặt xa lạ thoắt hiện thoắt biến. Dễ có đến thế kỷ hoài phí và mỏi mệt, hắn bèn kê đít lên tảng đá dưới hàng cau vua, nước mắt ràn rụa vì sự lạc mất lơ đễnh lơ là phút chốc.

Hắn nghe tiếng thút thít thổn thức sầu não sau lưng. Bản năng hoang dã đường phố nổi lên kin kít trong người. Hắn bật đứng lên, bước tới trước tiếng u sầu, tay vẫn giữ chặt cán bút và tờ giấy, nhỏ nhẹ ra chiều quan tâm:

-Nàng có nỗi khổ chi mà thổn thức đến cỏ cây cũng chảy nước mắt?

-Ông là ai? – Nàng hỏi, không ngước lên.

-Ta là sử quan – hắn nói cho ra vẻ oai, chứ thật ra chỉ là tên trợ lý quèn.

-Sử quan? – Nàng tỏ vẻ ngạc nhiên đến cực độ.

-Chính thị.

-Vậy sử quan thì ông làm gì? – Nàng thổn thức.

-Ghi chép tất cả mọi sự, từ con người đến ma quỷ, súc vật, chim muông, cây trái, ăn ngủ ca hát nhảy nhót, trình tấu trình diễn, bán buôn, lừa đảo cùng các sự kiện, hiện tượng… vân vân các thứ.

-Vậy ông có thể ghi điều này vào sử để lưu truyền hậu thế?

Hắn do dự:

-Thử kể ta nghe.

-Em bị lừa tình.

-Ô là là… thời buổi nào mà chẳng có chuyện lừa tình. Tổ tiên ta chẳng phải bị lừa lắm bận đó sao, thằng cha Trọng Thủy khách trú ấy, ví dụ rành rành chứng cớ?

-Nhưng…

-Khỏi, nàng cứ trút tất nguồn cơn ra, chuyện lừa ấy.

-Thì em trắng trong ngà ngọc xinh đẹp, chỉ ngặt nỗi thân phận nghèo hèn, nằm đâu đó gần sát đáy giai cấp phân chia…

-Thì ta đây cũng sát đáy quần, cũng nghèo thậm thượt mà lại rất chi là giàu có đấy nhé.

-Em bị lừa một cách bi thương trắng trợn, trào phòng!

-Ta đau đầu ba chuyện lộn xộn lừa, lòng vòng vòng vo lừa lắm nghe. Ta còn bận đi tìm ông thầy của ta.

-Chớ, hợm chút đã. Thì thằng cha tổng phường đít mốc đó, mụ vợ chết chưa qua trăm ngày, nó đi kinh lý tới ấp em gọi là thăm giáo dân cho biết sự tình. Trưởng ấp giáo sức toàn dân già trẻ gái trai nam phụ lão ấu đứng dọc hai bên đường, từ đầu quảng trường miễu cô hồn thánh Chột tới tận bãi sình cặp theo bờ sông Cái, tay cầm cán cờ đuôi nheo vẫy vẫy. Thằng cha đi kinh lý đi vòng kiềng chữ bát như dân Mông Cổ, có mái tóc láng trơn đến nỗi ruồi bu trợt té gãy chân dập cánh. Lão ngó thấy em hai mắt híp lại. Sau bữa kinh lý, lão sai thị vệ bắt cóc em về phủ đường, đặt lên ghế thứ hậu… rồi nó lấy mất cái tiết trinh của em.

-Người vừa nói ai bắt cóc ai?

-Thằng cha đít mốc đó, tổng phường…

-Này, xếp của ta đó nghe.

-Kệ, không biết. chả đĩ bợm lừa lẹo, dâm bôn…

-Chỉ vậy thì có gì đáng để ghi chép? Lừa lẹo dâm bôn thì trên cõi đời này nhiều vô thiên lủng, chép ghi sao xiết? Tổ tiên loài người đã mắc phải hội chứng tình tang này rồi còn gì? Nếu không thì làm gì có vòng bánh xe ngựa cho cố tổ Lao Ái, mấy ao nước cho anh Mão zé… gì đó !

-Em không biết thằng cha Lao Ái, Mão trùn mão dế là thằng cha nào. Nhưng mà cái sự vụ của em thì có rành rành. Chả bắt cóc em về, chỉ ba ngày sau, đám hoàng tử công chúa của nó làm đơn gửi các báo mạng kiện tùm lum làm em mất mặt. Sau ngày đó, mỗi khi nó lôi em lên giường, là thấy mụ chánh hậu chết toi hiện về, cởi truồng chàng hảng gầm nghiến nhìn em xua đuổi, rồi tố cáo em và lão làm chuyện hoang dâm, loạn luân, bầy hầy nhớp nhúa trước chánh điện; lại bị hội phường, hội ấp kiểm điểm sao đó lão a lê hấp cho em chầu rìa. Em giờ đã tan nát đời hoa. Em mất trinh rồi, làm sao em lấy được chồng hả ông?

-Nàng vớ phải thằng cha có dòng máu mèo mả gà đồng từ tía nó, cố tổ cố tông nhà nó rồi thì ráng mà chịu. Còn cái việc lấy tấm chồng, ta nghe đâu tụi củ sâm, thắt bím đang lùng sục khắp xứ này. Chỉ việc vô thẩm mỹ viện nào đó vá cái trinh tiết lại.

-Em đâu có tiền!

-Ghi nợ.

-Nhưng mà gì gì thì ông phải chép chuyện cha đít mốc lừa tình để hậu sanh biết mà biêu giếu tam đại ba đời nhà nó, tránh xa ra.

-Được, được ta ghi nháp đây – Nói và hắn co giò chạy bán mạng như ngựa phi đường xa.

nguyễn lệ uyên

(còn tiếp)

 

Một Hai Ba Bốn Năm Sáu Bẩy Tám Chín Mười

 

 

 

©T.Vấn 2015

Bài Mới Nhất
Search