T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

thơ hòang xuân sơn

Hoàng Xuân Sơn: T Ế T

  tranh mượn từ Facebook Nguyễn Đăng   Tôi viết bài thơ như xõa tóc giữa chốn ngàn mai xuân lánh về nghe trong nức nở hương thầm muộn một chút hanh vàng một chút tê   Trong con mắt tuyết cành lê trắng chưa đến cỏ non hẹn chân trời* tháng giêng tháng lẻ

Đọc Thêm »

Hoàng Xuân Sơn: H Ư Ơ N G X A

Từ Vườn Khuya Bước Về, Đinh Cường   Và rồi chạm tới hoang khơi hoàng hôn vữa tím lạc trời xanh mê ôi đôi mắt. ban mai, kề những món tóc rủ hồn khuê lạnh vàng tuổi đời lánh một cung ngang mùa nao đàn giọt tình tang với lời còn nghe âm thư gọi

Đọc Thêm »

Hoàng Xuân Sơn: Lục Bát Choàng Vai/Tình Cầm

  {V Ắ T D Ò N G, SÁU QUA TÁM}   Bóng đời úp chụp thân mê muội nghe rò rỉ từ khe nước mù mắt còn vọng niệm thâm u hoài công mật trú ao tù bủa vây cánh ê ủ một chơn mày mò trong đêm ảo còn ngây rợn tình yêu

Đọc Thêm »

Hoàng Xuân Sơn: CHƯA CÓ TỰA ĐỀ

  Tôi bước ra đường trời xé gió chưa năm nào lạnh như năm nay tưởng đã quen mà chưa từng biết rụng rời. và mặt mũi chân tay Một đời làm hiệp sĩ bịt mặt đường phố. chợ câm. những chái nhà thiệt lâu tôi chưa hề thông thạo luật đi đường nhào tới

Đọc Thêm »

Hoàng Xuân Sơn: Giáng Sinh Mệt Mỏi

Marc Chagall [mũi tên xé gió gấu nằm cực bắc]   hai con mắt muốn nằm thằng người không chịu ngủ ánh sáng ngoài xa xăm đêm về trong hộc tủ   cà vạt sáo điệu buồn đã lâu không thắt cổ bộ cánh cứ nằm ườn chiếc giày da lấp ló   hay ho

Đọc Thêm »

Hoàng Xuân Sơn: Ả O T Ừ

  về đây cánh bướm hồ nghi trang sách đã chết từ di cảo đời mở ra áo chữ không lời lả lơi hồ thủy rụng rời thúy vi ồ. hoa muộn nỗi diên trì làm sao về kịp bước đi của miền một lần hồn đá tịnh liên cầm im sắc náo cho phiền

Đọc Thêm »

Hoàng Xuân Sơn: M Ù A Đ Ô N G Đ Ế N

[ tặng anh Nguyễn Xuân Thiệp, hay viết về hoa nón xanh ] Dịu lắm nữa. rừng cây. và chim én mùa rưng về trên một ngọn tuyết lơi nghe hát nhé bài ca mùi lên tuyến nhị vô âm và đàn đáy không lời Gỗ nâu gỗ. nâu ôi, đời thấm nhẹ mạch tâm

Đọc Thêm »

Hoàng Xuân Sơn: K H Ô N G L Ờ I

  Ý thức của một vầng trăng lạnh là biến mịt mù qua biển khơi bàn chân phiêu phưởng trên mặt nước níu trùng dương, đâu.  tiếng của cười Là sóng của tóc đan lời ước bờ cát êm bờ cát chảy xuôi đừng để hạt tình trôi qua kẽ tay vốc vàng xanh.  ngón rong

Đọc Thêm »

Hoàng Xuân Sơn: T U Ổ I G I À

  Ta lùn đi mỗi khắc ta nhẹ đi mỗi ngày nhịp tim và hơi thở người ngồi chim vẫn bay   Người chống đi loạng quạng hoàng hôn theo loạng choạng nắng vàng, a. tuổi vàng bình minh đeo chạng vạng   Cần nhìn chi lá úa* lá rơi lá cứ buồn cần chi

Đọc Thêm »

Hoàng Xuân Sơn: M U Ộ N T H Ầ M V Ư Ơ N G T Ô N

  Tay khoanh lên ngực nặng đè tiếng khuya phế phủ nằm nghe núi đồi ru hời vàng ngọn trăng rơi chín niềm tư mã ngoài khơi ngựa về thói nhà tào động* riêng che tuổi đời lồng lộng đã tre trúc dần nụ cười bất hoặc phân thân có ai nghi ngại một lần

Đọc Thêm »

Hoàng Xuân Sơn: M Ầ U S O N

  son. hẻo, từ lánh màu buồn nàng thả miên mộc vào hương sắc chìm chiết chiều với mắt lim dim say cơn mạn ngã lối mìn cỏ hoa mầu a di. nâu điệu đà tình đi chúi nhủi câu ca hồng trần hạt bụi nào đính phân vân bám môi son đỏ bay trần

Đọc Thêm »
Search
Lưu Trữ