T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

truyện

Tiểu Lục Thần Phong: QUA CỬA TỬ

Anh ở đây – Tranh: Thanh Châu Ánh nắng chói chang như thiêu đốt nhức cả mắt, cháy cả da thịt, da dẻ ai cũng sạm đen thô ráp, đầu bù tóc rối, môi nứt nẻ tứa máu, có vệt đã khô, có vệt mới còn tươi. Mọi người nằm rũ rượi như những tàu

Đọc Thêm »

Ngọc Cân-trấy Tiểu Đợi: ĐÊM VĂN NGHỆ

Đi học về, Tứ buông xe đạp tựa tường nhà, vừa bước vội ngang sân sau vừa hỏi u già: -U ơi có cơm chưa? U già đang ngồi nhặt rau muống ở nhà ngang, chưa ngưng tay thì Tứ đã vọt mất lên nhà trên: -Sao hôm nay mày xấu máu đói thế, chó

Đọc Thêm »

Ngọc Cân – trấy Tiểu Đợi: Quan Năm Thầy Sáu

Cả nhà nhìn chăm làn nước đang rút ra từ trong con lạch. Cu Lớn sau lái đạp càng Kohler, chân vịt nhổm khỏi mặt nước, quay re re; chất củi khẳm lại ngược nước, ghe xững lại tức thì. – Ba ơi, ròng gần kiệt rồi không vô tới bến đâu! Dượng Ba nhìn

Đọc Thêm »

TIỂU LỤC THẦN PHONG: BỎ ĐI TÁM

Chợ Cây Me xưa nay có tiếng sầm uất và rộn ràng nhất xứ này, dân quanh chợ làm ăn khấm khá, mỗi hôm nhóm chợ thì phải nói là rất ồn ào nhưng mà vui. Người các tổng gần xa đem đến nông sản, gia cầm: gạo, bắp, rau, hoa, củ, quả, gà, vịt,

Đọc Thêm »

Ngọc Cân – trấy Tiểu Đợi: ĐỒNG VỌNG

Toàn tỉnh có tới 400 người chết trong tuần, tôi quen biết với 2. Một là thông gia gốc Đông Âu. Phần bản lãnh của ông thì không ai nói vì những thất bát của đời ông cộm quá, chúng lại là bên thắng cuộc. Gọi là tương lân, tôi đoán ông thèm bia rượu

Đọc Thêm »

Ngọc Cân – trấy Tiểu Đợi: ĐI BIỂN MỘT MÌNH

Ta là sao Nam Tào. Anh nhìn thấy ta thì anh sống, không thấy là lạc, là chết. Dạo này đêm nào trời tỏ ta cũng nhìn về Đông Nam Á; vùng biển này nay có nhiều ghe thuyền đi mà không biết hướng. Thậm chí có người chưa hề đi biển, dáo dác luống

Đọc Thêm »

Trịnh Y Thư: Gặp gỡ

(Phân đoạn 2-3) 2. Tôi không phải cậu trai học giỏi nên mãi đến năm mười ba tuổi tôi mới thi đậu vào trường Bưởi. Tôi thi đậu nhờ bố tôi chạy chọt nhờ vả người quen, chứ sức tôi thì tôi biết mình chẳng bao giờ được vào học cái trường trung học danh

Đọc Thêm »

Ngọc Cân – trấy Tiểu Đợi: LẠC BẦY

Lạc bầy Sáng Chủ nhật mở mắt nhìn cửa sổ thấy lờ mờ, ý nghĩ đầu tiên là xuống biển bơi; nhưng Hoá nghĩ lại “không lý đi một mình”; sau kết quả tú tài hai là phân tán hết, đám quen đứa nào cũng đi xa để học lên, biết đứa nào còn mà

Đọc Thêm »

Ngọc Cân – trấy Tiểu Đợi: TRỤ SINH -CÒN SỐNG

Nhà giam Cần Giờ nằm trong khuôn viên Công an Huyện, có hai phòng cửa riêng. Phòng thứ nhất ngăn thành mấy khoảnh, một trong mấy khoảnh đó đặt hai thùng sắt to, loại chứa hàng vận tải đường xa, thường gọi là connex, nóng ngạt. Phòng kia không chia ngăn, cửa sổ song sắt,

Đọc Thêm »

Ngọc Cân – trấy Tiểu Đợi: RỐP RẺNG

Giờ bận rộn buổi sáng của cantin xong, chỉ còn vài lao động trại ngồi phì phèo. Tứ khoá ngăn kéo, bước ra ngoài hút thuốc, nhìn mông lung. Toàn trại không thấy bóng người. Trại không có cây lớn, mương chia từng khu, từng khu lán. Đằng xa kia, sân hai bên có hai

Đọc Thêm »

Ngọc Cân – trấy Tiểu Đợi: RÂU SỜ RÂU VUỐT

Từ đường cái mới lái vô, thấy khu nhà liên kế, mấy ngõ qua lại thước thợ, những chỗ đậu xe riêng trước từng nhà, Niên tuởng mình lạc. Chưa biết tính sao thì may, khi quá đường ngang cuối thấy bảng xây gạch tên “Manorcare” nhô lên bên kia dốc. Thì ra nhà dưỡng

Đọc Thêm »

TIỂU LỤC THẦN PHONG: BUÔNG Ở CHỖ NÀY

 Yên tử vào xuân, cánh hoa đào bay phơi phới giữa ngàn xanh, cánh rụng trên thảm cỏ, cánh vướng cành thông… Không gian như mới mở ra một cảnh sắc tươi thắm lạ lùng, dầu rằng không biết mấy ngàn xuân qua vẫn thế! Dưới chân núi từng nhóm má hồng cùng bọn lục

Đọc Thêm »
Search
Lưu Trữ