T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Trần Vấn Lệ: NHỮNG BÀI THƠ THÁNG 8 (2)

Nụ Hồng Dưới Mưa – Ảnh: NTN

Ngày Mới Ngày Mới Ngày Lại Mới 

Bạn ở tiểu bang xa nói đã mùa Thu mới…Tiết trời đã thay đổi… và đang chờ lá bay!

Tôi vẫn đang Cali, chưa thấy Thu ngấp nghé, vẫn như con nhớ Mẹ… mà biết Mẹ Thiên Thu!

Cũng biết mình xa lâu, nhớ nhà xưa lắm chớ.  Nhớ từng mùa hoa nở.  Nhớ từng mùa lá rơi…

Bốn mươi tám năm rồi, tôi mất nhà trước hết, rồi xa nước xa biệt…biền biệt đời tha hương!

Thơ tôi nhắc Nước Non:  một Nước Non Tưởng Tượng, người dân khổ hay sướng, tôi, người lính-tàn-binh!

Tôi rất muốn làm thinh, ai làm sao mình vậy, không nghĩ ai làm bậy… Làm bậy để làm chi?

Tôi làm thơ… thổi đi theo từng ngày từng tháng.  Có khi cũng lãng mạn, có nhiều khi lãng òm!

Mấy hôm nay bạn thương nhắc mùa Thu đang tới.  Vâng thì tôi cũng đợi…tuổi đời mình lá bay!

*

Có gì đó đắng cay trong câu tôi mới viết?  Có còn không tha thiết ngày tôi về… em mong?  

Tôi lại nhớ Trúc Thông:  “Lá ngô lay ở bờ sông, bờ sông vẫn gió người không thấy về…”.

Tôi tắt ngọn đèn khuya, mở cửa nhìn ngày mới…Vài ngôi sao chấp chới, rơi rụng.  Mặt trời lên!

Ngày Chúa Nhật

Ngày Chúa Nhật cũng như ngày Thứ Bảy,

ngày cuối tuần, trời nắng, nắng chang chang…

những quán cà phê, những cái bàn,

những cái ghế… và người ta ngồi, đứng…

.

Người ta nghe tiếng chuông vọng

từ một ngôi Nhà Thờ, buồn hay vui không ai bày tỏ.

Có thể đó chỉ là tiếng gió?

Nắng quá nên gió thở dài…

.

Cô bé tiếp viên thả tóc trên vai

Hình ảnh đẹp mà hôm nay tôi thấy.

*

Cái phin cà phê từng giọt chảy

cái màu đen như tóc của người ta.

Cái miệng người ta là nụ hoa

đôi khi tôi thấy nở…

.

Chẳng có gì mà sao tôi nhớ

rất xa vời một lũy tre xanh.

rất xa vời những cánh đồng xanh

những cánh tay trần, những tấm lưng không áo…

.

Xóm làng xưa không là xóm Đạo,

không có Chùa không có Nhà Thờ

Những chiếc nón lá che được nắng mưa

nhưng ướt mãi những bài thơ của tôi sắp cỏ!

.

Tôi ghi vội vài câu, sắp sừa

không chắc gì trọn vẹn giấc chiêm bao!

Cô bé tiếp viên hồi nãy giờ không chào

quán bớt khách, gió lao xao. mái tóc…

.

Ngày Chúa Nhật có nhiều em nghỉ học

kiếm việc làm mơ ước một ngày mai!

Trước Cổng Trường Bùi Thị Xuân Đà Lạt

Hai hôm rồi không nắng…Mát, chỉ mát lưng chừng.  Trời không mưa rưng rưng.  Lòng rưng rưng nhớ nắng.

Coi như nắng đi vắng như Ba Mạ xa nhà.  Xa đến nỗi cành hoa nhớ Ba Mạ mà khóc…

Phải chi mưa trên dốc…trên cái Dốc Nhà Làng, nước cứ chảy bề ngang đường Phan Đình Phùng nhỉ?

Đời Mẹ Cha chung thủy cõng nắng và cõng mưa, cõng cả cái không ngờ những ngày sương Đà Lạt!

Em ơi từ Trại Mát, em nhớ anh thế nào?

*

Người con gái rút mù soa ra lau hai con mắt đỏ ngàu chảy hai dòng nước mắt… Tôi.  Ruột đau như cắt:  Nhớ Đà Lạt quá đi… Cái hành lang trường, kia đầy hay vơi nắng gió… Em ơi đôi guốc nhỏ.  Bàn chân em.  Nhỏ nhoi!

Cây khuynh diệp không có đôi như đứa bé mồ côi cầm nắm xôi bóp bóp.  Gió qua ngang cổng trường bay vuột.

Mùa Thu lá vàng bay…

Một Bài Thơ Không Xếp Đặt

Sáu giờ sáng nay lạ:  hình như còn 5 giờ?  Mở cửa thấy trời mờ, nhìn đồng hồ vẫn chạy…

Sáng nay làm sao ấy?  Không lẽ trời vào Thu?  Giữa tháng Tám mơ hồ xe bus vàng sắp hiện?

Ba tháng học trò biến.  Mùa Hè của các em! Ba tháng Hè, không thêm, thôi dậy đi!  Đi học!

Tự dưng tôi nô nức:  Mình còn tuổi học trò?

*

Ngày xưa tôi qua đò (thời chiến tranh đổ, vỡ).  Các em bây giờ ngỡ từng đàn chim qua sông…

Xe bus vàng bềnh bồng…Cái cầu cong khung nhịp…Người ta đi, đi tiếp, thỉnh thoảng good morning…

Bốn tám năm hòa bình.  Tôi ở quá nhiều chỗ, lòng đôi khi hớn hở…có nhiều khi u trầm!

Tôi đang rất xa xăm Quê Hương và Tổ Quốc!  Tôi không còn dạy học…bỗng thấy đang sáu giờ…

Tôi đang làm bài thơ với ngôn từ ngồ ngộ.  Chẳng có gì để ngó, mặt đồng hồ, trời ơi!

Nửa Thế Kỷ, thật rồi!  Hai Thế Kỷ cũng thật!  Nam Mô Quán Thế Âm Phật.. Lòng tôi mưa sương xanh…

Bài Thơ Yêu Quý

Bầy ngỗng Alaska… đã thiên di qua Mỹ!  Chúng không cần ai ký cái Hộ Chiếu Không Gian!

Chúng đang ở miền Nam không hô hào Giải Phóng!  Chúng đang vui đang sống với miền Nam thái hòa…

Bắc Nam đều Chúng TA, không Diễu Văn, Diễu Thuyết!  Chúng không phải người Việt.  Chúng là Chim Thiên Nga…

Tổ Quốc chim:  Bao La!  Tình Yêu chim:  Sum Họp!  Người mong chim thấy được Đời Của Chim Hòa Bình!

Xưa nay cái chữ Tình đúng là Mang-Không-Nổi… giống như chữ Đá Vàng gió-thổi-không bay! (*)

Thiên Nga giống như mây bay bay là bóng mát! Bay bay là thơm ngát Tình Yêu năm bốn mùa…

… và đang hóa thành Thơ – Bài Thơ Này Yêu Quý!

 (*) Ca dao:  “Chữ gì chôn dưới đất?  Chữ gì cất trên trang?  Chữ gì mang không nổi?  Chữ gì gió thổi không bay?  Anh ơi đáp được câu này… thì em xin ngửa bàn tay, anh ngồi!”.  Thưa em, anh đáp được rồi:  “Chữ Thọ Đường chôn dưới đất, chữ Hiếu cất trên trang,  chữ Tình mang không nổi, chữ Đá Vàng gió thổi không bay…”.  Nhưng… Nguyễn Công Trứ thì ỡm ờ:  “Cái Tình là cái chi chi mà nó giục được người thiên cổ dậy?”.  Sau đó, trái đất thành Địa Ngục vì chuyện gì cũng phải Ný Nụn!  (Tôi không chú thích thêm đâu!).

Lát Nữa Mà Trời Nắng

Trời chỉ mưa vài giọt, nhiệt độ giảm rất nhiều!  Bụi hoa vàng buồn hiu, mừng, cười như con gái!

“Sáng nay con gái đâu nhiều quá, những cánh tay trần như cánh chim”.  Thơ Hoàng Trúc Ly thật duyên, nhớ, nhắc lại, thích chớ?

Đường, nhiều người đi bộ.  Xe không ai bóp còi.  Biết mà, đây xứ người, người ta ngoan vậy đó!

Nhiều người còn dẫn chó giống như là dẫn con…Trời mát mẻ, dễ thương, lòng người đều hỉ hả!

Bài thơ này chắc lạ sáng hôm nay, nhỉ em?  Anh giống như người điên, tại em làm anh nhớ…

Mưa làm cho xanh cỏ.  Mưa… có xanh mắt em?  Mưa… hoa vàng ngước lên:  anh chào em ngày mới…

Anh biết là em đợi anh gửi về nụ hôn, anh gửi về yêu thương cánh tay trần muốn cắn!

Lát nữa mà trời nắng, anh nhớ em… nhớ mưa!

Trần Vấn Lệ 

©T.Vấn 2023

Bài Mới Nhất
Search