Hoài Niệm Xưa – Tranh: HOÀNG THANH TÂM
TỪ LẠC LONG QUÂN ĐẾN QUÂN LẠC LÕNG
Bạn bè xưa ai cũng già! Thư đi thư lại thư qua thư về…chúng ta như một lũ hề, chung Quê Hương đã mất quê bao giờ…
Chuyện bây giờ, chuyện ngày xưa, chẳng qua là chuyện không ngờ xảy ra! Cầm câu Lục Bát ngâm nga, vui trong giây phút, buồn là Thiên Thu!
Nhìn nhau…hai mắt đã mù! Tai nghe tiếng gió vật vờ bến sông…Hỏi thăm,
sông vẫn một dòng. Chân đi đất động sao lòng trên mây?
Ước gì mình nắm được tay, mình hôn chéo áo, tao mày… chiêm bao! Dĩa đèn khuya giọt nến trào, rồi khi bấc lụn… còn sao trên cờ!
Chữ Sao thêm dấu Nặng, ồ, trăm năm mình đã bị lừa tập trung: thằng vô lòng đất với trùn, thằng ra cổng trại chào vòng kẽm gai!
Bạn bè ơi, còn những ai? Dưới cây Thập Ác đọc bài Kinh đi! Chúng ta còn lại chút gì…thì thôi thời thế thế thì thế thôi!
Đặng Trần Thường chắc bật cười, Ngô Thời Nhiệm… cái thây phơi bìa rừng! Từng hàng lịch sử, rưng rưng, từng câu nhắc lại tiếng tùng phèo khua!
Tùng tùng trống trận ngày xưa, ngũ liên ôi tiếng kêu đò sang ngang…Ai xui mà thiếp phụ chàng? Ai xui một lũ đầu hàng… nín khe? (*)
MAIL BUỔI SÁNG
Thư anh Hai Trầu làm tôi nhớ Ngoại,
nhai miếng trầu nhìn nắng rơi rơi
mỗi sáng ngày xưa tuyệt diệu xa vời
thời Đất Nuớc mình Tiêu Thổ Kháng Chiến!
.
Anh Hai Trầu… vì anh nhai trầu?
Cái giàn trầu và cây cau xanh biếc!
Cái nhà quê thong thả gió vào ra…
Nắng rơi và nhiều ngày mưa rơi…
.
Anh viết email gửi tôi lời chào buổi sáng
một hàng thôi, ba chữ mà thôi!
tôi đọc chẳng bao lâu và cũng xong rồi
Một Buổi Sáng Nắng Cười Bên Cửa Sổ!
.
Tôi nhìn ra, nắng
Tôi nhìn ra, gió
Tôi nghe êm ru tiếng chim cu gù
Chim có bạn và buổi mai hạnh phúc!
.
Một Đất Nước muôn năm một cõi
Một đôi lòng muôn thuở chia ly.
Giọt nước mắt để dành cho ngày về,
Lúc đó gặp nhau, anh em chào buổi tối?
CẢM ƠN TRỜI CHÚA PHẬT
Cơn bão hôm qua không thấy tới,
Gió mưa loáng thoáng đủ mừng vui!
Những con quạ chắc là vui nhất?
Đi kiếm ăn đen tưởng tối trời!
.
Ngày Thanh Minh người người đốt nhang
Người người đi ra thăm nghĩa trang
Người người cầu nguyện ngày êm ả
Trời đã bằng lòng đúng thế chăng?
.
Quá đúng! Cảm ơn Trời! Chúa! Phật!
Cảm ơn đường xe chạy băng băng…
Gió mưa chút đỉnh mừng năm mới
Như thế cũng là ý nghĩa Xuân!
.
Trọn vẹn niềm mơ! Trọn vẹn tình,
Ở đây chỉ thiếu trống trên Đình.
Ở đây mà giống quê nhà nhỉ,
Đời đẹp khác gì một bức tranh?
HÁI NẮNG TRÊN ĐỒNG
Có một người con gái
đi hái nắng trên đồng,
nắng hôn em má hồng,
gió bồng em bay mất!
.
Có pho tượng ông Phật
để trên bàn thờ Thiên.
Phật chỉ nói cái Duyên
mà người ta có Nghiệp!
.
Con người có Số Kiếp,
Trời, Đất thì Vô Cùng.
Đứng giữa cái mênh mông
mới thấy đời cát bụi?
.
Có người cầm cái chổi
quét gió ra bờ sông
thấy cô gái má hồng
đưa cái lược chải tóc…
.
Có người đi đò dọc
thấy con sông cứ dài
chạnh lòng nhớ thương ai
qua đò ngang biền biệt!
.
Tôi, thì sao thương miết
Tóc Của Ai Bờ Sông!
UỐNG CHO QUÊN ĐỜI TÀN TRONG NGÕ HẸP
Nắng liên tiếp hai ngày. Mai, mốt ngày vẫn thế, không thể như thường lệ: “Sau nắng là có mưa!”.
Chúng tôi đang uống bia. Coi như đang uống nắng. Bia thì dĩ nhiên đắng. Nắng…hình như ngọt ngào?
Hết xí xô xí xào, bắt qua chuyện thời tiết: Bây giờ ai cũng biết biến đổi khí hậu mà!
Khí hậu như đóa hoa, sáng nụ, trưa, chiều, nở! Không có gì muôn thuở nằm ngoài chữ Vô Thường!
Không ai còn xót thương cho ai còn khổ cực? Chúng ta đang Hạnh Phúc hay chúng ta Vô Tư?
Đất Nước mình cõi Mơ? Không ai thèm tranh cãi! Luận bàn chi Trái, Phải…vì không ai muốn nghe!
Chúng tôi đang uống bia, dân Sài Gòn nuôi chó! Một trăm con, lớn, nhỏ, tha hồ sủa, báo đăng!
Chúng tôi uống Việt Nam nghẹn ngào ngay cuộc nhậu… chút đỉnh cái Tốt, Xấu cố mà giấu cho yên!
Ôi một lũ điên / uống bia giữa ngày nắng! Đứa nào say, trời cản; đứa nào tỉnh… uống thêm!
Uống cạn tình anh em! Uống cho quên hòa hợp. Bốn chín năm lớp lớp / đời tan như mây sương…
CẢM ƠN ĐÀ LẠT
Cảm ơn Đà Lạt còn hoa nở! Em là người yêu anh nhớ thương…Rừng, núi, suối, khe Trời đã định, Lâm Viên mãi mãi một khu vườn…
Anh là bươm bướm, em hoa nhé! Bươm bướm tìm hoa, mấy độ rồi? Có lúc em như nhành liễu biếc, nhiều khi em đó, đóa hồng ơi!
Anh hôn em nhé, hoa là Tết, là Hạ vàng, Thu xám rất thơ. Em mùa Đông với khăn choàng tím, em biết mà anh đã ngẩn ngơ…
Không lẽ Bồng Lai ngang dốc đá? Không lẽ Thiên Thai là Prenn? Em kìa, có nụ Tầm Xuân biếc nở ở Tuyền Lâm ngỡ dáng Tiên!
Em hiền như Ma Soeur nha em! Em hiền như con gà đứng yên, mỗi mai nó gáy bình minh dậy, chuông Giáo Đường ngân vang Lâm Viên…
Em là người Thượng đi lên dốc, anh là người Kinh dưới lũng nhìn, hai đứa như nai về lối thuộc, đường quen, mình quen… anh hôn em!
Nâng nụ hoa vàng, anh nín thở: Em mùa Xuân thắm cả rừng hoa! Quê Hương mình đẹp: Yêu Đà Lạt! Quê Hương mình xanh: trời bao la…
Và em là chim hót tiếng lòng, anh là sương mờ giăng con sông… Anh dìu em tới thăm Tùng Nghĩa, thăm Đại Ninh, thăm đèo Mang Yang…
BÁO ĐĂNG ĐÀ LẠT MƯA
Báo đăng Đà Lạt mưa, núi chuồi, đất, đá đổ. Đèo Prenn xa lộ may vắng xe, không sao!
Ảnh chụp cây thông cao xác xơ mà tội nghiệp. Mưa đầu mùa kinh khiếp. Đường lở lói tan hoang…
Ao hồ nhỏ đầy tràn, hồ Xuân Hương chưa ngập, mưa đá nằm lớp lớp, những vườn rau lao xao…
Đà Lạt có làm sao, mình vẫn yêu nó quá. Yêu màu xanh của lá, yêu màu vàng của hoa…
Bây giờ hoa lá nhòa… trong màu mưa trắng xóa… Bây giờ em bếp lửa, nghe lửa reo hay mưa?
*
Tội nghiệp anh bài thơ thương nhớ em mưa gió! Mưa giữa chiều mờ tỏ. Nắng vừa tan, tả tơi…
Hạt mưa đá sáng ngời thấy thôi lòng đủ lạnh. Anh quê người đang tránh, chiều ở đây cũng mưa…
Mưa ở đây lưa thưa. Gió ở đây lướt thướt. Anh để hồn trôi ngược, em-Đà-Lat-Quê-Hương!
GHI CHÉP CHUYỆN HỒI CHIỀU
Gió dữ dội! Có người kêu Gió Chướng.
Bà Mẹ dắt con, gió quật ngả bên đường.
Người ta đỡ bà lên, đỡ đứa bé đứng lên,
Gió lại quật cả ba người ngả xuống…
.
Tôi chạy tới, nhiều người chạy tới,
Giúp đỡ nhau, ai cũng giúp đỡ nhau.
Gió mạnh hơn, xô tất cả đổ nhàu,
Rồi tất cả đứng lên, dìu nhau tránh gió…
.
Không ai bình yên đứng nhìn cảnh đó.
Cảnh vô thường hay một Chuyện Vô Thường?
Chuyện qua rồi… Gió cũng đã qua luôn!
Cơn gió lạ! Vui như buồn! Chớp mắt!
.
Không ai nỡ nào cầm con dao cắt
Người-yêu-người, chuyện của Yêu Thương.
Nếu mình không chứng kiến, không buồn
Không nở được nụ cười, đâu nhỉ?
.
Người mẹ vuốt áo con, miệng bà lí nhí:
“Cảm ơn các ông bà anh chị bà con…”
Hai giọt lệ bà lăn tròn trên má…
“Cảm ơn Trời! Đứa bé cũng không sao!”
*
Hai mẹ con đi san sát nương nhau
Sát trong lề, sau hàng xe trong bãi chợ.
Bà con thì tản ra vào phố,
Có người đi, ngó lại ngậm ngùi…
.
Gió bây giờ cũng vẫn gió thôi
Nhưng có lẽ bớt đi phần dữ dội…
Ngày đang xuống và chiều như sắp tối,
Tôi đang ăn cơm và nhớ lại chuyện hồi chiều…
TRĂNG HẠ HUYỀN THEO EM ĐƯỜNG XA
Trăng hạ huyền đêm em thượng lộ. Một nửa trăng, em nhìn thấy sao? Trăng có nói với em một lời chào? Trăng có hẹn khi em về trăng lại tròn như Nguyệt?
Có thể bây giờ, em đang Phan Thiết. Con đường dài, mở rộng, êm ru… Phan Thiết ít khi có sương mù, anh tin rằng con trăng luôn tỏ để em vào thành phố thấy con sông…
Con sông Cà Ty nước chảy một dòng. Khi nước triều cao lên, nó ngược lên một khoảng. Nó đầy vun và tỏa ra ánh sáng… những đêm trăng lấp lánh nghĩa tình.
Anh chắc em làm thinh để xe lăn trên lưng của nước. Anh chắc em tóc bồng bay ngược, thơm vô cùng đêm Phú Hội, Xuân Phong. Anh nhớ em nha, nói thật tự lòng: “Sao em đẹp như Vườn Bông Phan Thiết”?
*
Xe em qua Bình Tuy, xe em chạy miết. Sắp tới kìa Xuân Lộc, Túc Trưng… Xe xuyên lòng Sài Gòn, xe tới Phú Mỹ Hưng… Trăng đậu trên nóc nhà cao ngất, hai con chim bồ câu đậu sẵn chờ người…
Tưởng tượng em cười. Hai cái chân có tê tê một chút. Em xoa xoa giùm anh ngón út… Con đường dài còn phớt gió trăng!
Anh không ghé thăm thành phố mới. Em có buồn không sau niềm mong đợi thấy cảnh bình yên của đêm tối Sài Gòn? Nhưng khi em mở bàn tay em sẽ thấy nụ hôn… của anh dành cho em như nụ tường vi mới nở.
Những nụ tường vi nở quanh nhà em… Anh không nói thêm bởi vì em vô cùng diễm lệ! Chưa bao giờ mà em đẹp thế, Vườn Bông Phan Thiết trăng lung linh long lanh…
Trần Vấn Lệ
©T.Vấn 2024