T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

gcnr

Ngân Bình: Mùa xuân phía trước

-Ông này ngộ thiệt ta. Cứ mất vợ là kêu tui. Ông là chồng của nó. Nó sợ ông như sợ cọp…. ừa! cũng đúng thôi, tại vì ông tuổi con cọp, hổng sợ sao được. Sợ vậy mà nó không nói cho ông biết nó đi đâu, còn tui chỉ là bạn, lại tuổi

Đọc Thêm »

NGÂN BÌNH: Úa Phai Duyên Phận

Tôi gặp Lĩnh trong một lần đi theo chị Hường tham dự buổi đại hội liên trường. Ngay cái chạm mắt đầu tiên chúng tôi đã nhận ra nhau. Cả tôi và Lĩnh đều có chút sững sờ, bối rối. Người đàn bà đi bên cạnh Lĩnh cúi đầu chào tôi rất lịch sự, rồi

Đọc Thêm »

Ngân Bình: SAO EM VỘI ĐI?

           -Ồ! anh tới rồi hả? sao trễ quá vậy? em phải đến nhà trẻ đón con ngay bây giờ!           Tôi cau mày khó chịu vì những câu hỏi tới tấp của Lài.           -Trễ… thì sao? Không biết xe cộ kẹt cứng ngoài đường hay sao mà còn bắt lỗi!           Nét mặt

Đọc Thêm »

Ngân Bình: Phía Sau Nỗi Đau

“Đám cưới của con và Đông sẽ được hủy bỏ. Xin lỗi, con đã gây phiền hà cho ba mẹ vì quyết định đột ngột này”. Dán mảnh giấy nhỏ lên tủ lạnh, tôi kéo chiếc vali con ra khỏi nhà, bỏ lại sau lưng những tiếng la hét đinh tai, nhức óc.  Từ bé

Đọc Thêm »

Ngân Bình: SORRY!!!

Phillip vừa đứng lên rời khỏi bàn, Dĩ Như đưa tay đẩy nhẹ chiếc ghế, bước nhanh vào phòng vệ sinh. Đứng trước tấm gương, Dĩ Như săm soi đôi mi cong, thoa chút son hồng lên làn môi đã nhạt màu, điệu đà sửa lại những lọn tóc đang thả dài trên đôi vai

Đọc Thêm »

Ngân Bình: Cho Con Hạnh Phúc Vuông Tròn

          -Tại sao anh lại bỏ cái khăn dơ vào tủ áo?           -Tại quên chớ sao. Hỏi ngu.           -Vậy sao? thì ra ở chung với cái thứ ngu lâu ngày cũng bị lây.           -Đàn bà… công ngôn dung hạnh đâu mà nói chuyện với chồng vô phép, vô tắc.           -Chồng chớ

Đọc Thêm »

Ngân Bình: LỜI DẶN DÒ CỦA MÁ

Gia đình tôi không thuộc hệ giàu sang, nên khi qua đời, Má không để lại gì cho tôi -đứa con duy nhất- ngoài các dòng chữ trên những mảnh giấy rời, cất trong bọc plastic, được giấu kín dưới đáy tủ mà tôi đã tình cờ tìm thấy khi dọn dẹp lại căn phòng

Đọc Thêm »

Ngân Bình: Ngày Nào

Tôi đưa chiếc que thử thai trước mặt Ðồng. Anh ngước nhìn tôi rồi cúi xuống, tiếp tục vặn những vòng khoang vào ống sắt. -Cái gì vậy em? -Anh không biết thật à! -Biết cái gì? Nhìn mắt Ðồng, tôi tin là anh không biết thật, nên rút vai cười khúc khích: -Mình có

Đọc Thêm »

Ngân Bình: TỈNH

Chị buông điện thọai, ôm mặt khóc nức nở. Lần đầu tiên chị rơi nước mắt, như một dấu hiệu thua cuộc trong việc giáo dục con cái, mà anh và chị luôn đối nghịch nhau trong quan điểm và cách thức hành xử. Anh khe khẽ lắc đầu rồi mở cửa bước ra sân

Đọc Thêm »

Ngân Bình: TỬNG

-Út ơi! cho con lên nhà Út ở mấy bữa nha. Nghe giọng nói tắt nghẹn của cháu trai, Út đoán ngay chuyện gì đã xảy ra. -Ừa! muốn ở mấy bữa thì ở, Út sẵn sàng. Có ở luôn, Út cũng “quéo căm” (welcome). Tiếng cười bật ra từ phía bên kia đầu dây,

Đọc Thêm »

Ngân Bình: Tình rất lạ

          -Mẹ! về liền đi, ba đang bệnh nặng.  -Ừ!  -Mẹ nhớ lái xe cẩn thận….           -…           -Mẹ có nghe con nói không?           -Ừ!           -Ở đó thời tiết ra sao, mưa hay nắng?           -Trời tốt, trưa mẹ sẽ về đến.           -Dạ! “bye” mẹ.           Tôi đang sắp xếp quần

Đọc Thêm »

Ngân Bình: Vĩnh biệt Kim Oanh

Mang tên của một loài chim nhỏ, có giọng hót trong trẻo, nhưng Kim Oanh -người mà xưa nay tôi gọi bằng “Chị Vấn”- lại có giọng lào khào, khi nói cũng như khi cười. Tôi thích cái lào khào rất riêng của chị. Có chút hồn nhiên, có chút dí dỏm, nhất là những

Đọc Thêm »
Search
Lưu Trữ