T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Trần Vấn Lệ: Chiều Ngày Xưa Chiều Bữa Nay

Chiều ở hồ Xuân Hương – Ảnh: Nguyễn Thiên Nga

Chiều nhẹ nhàng như chẳng phải chiều,

đường cây còn nắng, bóng cây xiêu.

Mình xiêu ngả chớ? Chiều nghiêng bóng…

Chưa phải mùa Thu, lạnh bỗng nhiều!

.

Có phải lạnh vì thương nhớ quá?

Lạc Dương hồi đó có mưa bay…

Ai nghiêng nón lá chiều ren rét

che cái mặt trời má đỏ hây…

.

Hồi đó, vừa xong món nợ tù,

tôi về Đà Lạt tưởng Thiên Thu,

mình không còn nữa đời nghiên bút

thì chẳng ai cần một ý thơ…

.

Bỗng lạ, tự dưng người đó hiện

tay nghiêng nón lá mặt trăng hồng…

Tôi ngồi xuống vuốt hoa triền núi

vài giọt mưa còn nguyên nắng trong!

.

Tôi nhớ người ta, chửa ngỏ lời, 

chỉ là lạc bước lỡ đường thôi.

Tôi còn đi nữa, Ankroet,

…tù mãn xong chưa hết kiếp người!

.

Chiều nhẹ nhàng bay xuống Phước Thành (*),

ngó về Đà Lạt nắng còn xanh,

tôi còn đi tiếp, đường lên núi,

thấy dấu chân người rất mỏng manh…

.

Gần bốn mươi năm rồi đó nhỉ,

Lạc Dương tôi chỉ thoáng qua, mà,

cái hình cái dáng ai tâm tưởng

thoáng hiện nhẹ nhàng cố lý xa…

*

Có lúc thơ tôi như lá rụng

bất ngờ, không phải giữa ngày Thu,

bất ngờ dù chẳng đây Đà Lạt,

cái bóng đường cây tưởng giấc mơ!

Trần Vấn Lệ

(*) Hồi đó, sau năm 1982, tôi mãn tù Cải Tạo về, đi lao động làm thuê.

Tôi thợ rừng bất đắc dĩ, đi theo xe be lấy gỗ dưới chân núi Bà về xưởng cưa Lạc Dương.  Đây là một Quận trong ba Quận của Tỉnh Tuyên Đức, đổi ra Huyện thuộc tỉnh Lâm Đồng, sau 4-1975.  Từ Đà Lạt lên Lạc Dương 11 km, ngang qua một Ấp người Kinh rất trù phú tên là Phước Thành.  Đường xe be chạy xa hơn, mút tới Suối Vàng, Ankroet.  Tôi nhớ những rừng thông bị phá tan tành.  Tôi nhớ những khuôn mặt bà con mình lạnh tanh.  Bất chợt có một chiều mưa nhẹ ở Lạc Duơng bay theo tôi ra biển lớn.  Mặt trời hồng ẩn trong một nửa vành nón lá.  Phải chăng Quê Hương mình là Cổ Tích?  Pho nào, trang nào cũng nhớ nhung…  

©T.Vấn 2022

Bài Mới Nhất
Search