T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Trần Vấn Lệ: Đà Lạt Dễ Thương Trong Ký Ức

Share on facebook
Share on twitter
Share on whatsapp
Share on email
Share on print
Bình minh trên hồ Xuân Hương – Ảnh: NTN

Trời Đất Cho Chúng Ta Nước Mắt

Đà Lạt, nơi tịnh dưỡng:

Tìm sự bình yên cho tâm hồn,

Tìm sự thoải mái cho thân thể.

Trời Đất cho chúng ta!

.

Đà Lạt không quá xa

cho chúng ta tới đó!

Một thời người giác ngộ,

thời đó đã đi qua!

.

Xưa,  Đà Lạt nhiều hoa

nở tươi đầy rừng núi!

Nay những đống rác thối,

phấn thông vàng hết bay…

.

Mỗi ngày bốn mùa, nay

mười hai tháng nóng bức,

con gái áo hở ngực

con trai, sòng bài, chơi…

.

Đà Lạt không còn nơi

để người ta tịnh dưỡng!

Đà Lạt đang định hướng

để thành Sahara!

.

Sẽ nhiều bầy lạc đà

qua sa mạc thở dốc…

Sẽ có nhiều thuốc độc

tiêm vào từng gốc cây!

.

Đà Lạt xứ sương mây

ngày ngày càng lơ đãng…

Người thời xưa tứ tán,

những đồi trà tiêu tan!

.

Hoa Cẩm Tú Cầu tàn,

nhà ga xe lửa mục!

Sắt thép còn biết khóc,

huống gì Ta, Chúng Ta!

.

Thương chớ những người già

nói được rồi, nhắm mắt,

hồn bay vào Cực Lạc

theo đuôi những tiếng chuông…

.

Nhà Thờ Con Gà, nhà Chùa Linh Sơn

boong boong boong boong…

Di Linh còn Trại Phong,

những bà Sơ hiến trọn đời cho Chúa!

.

Những người chết không có mộ,

những người sống sót không có nhà.

Đà Lạt rất nguy nga

là những ngôi Biệt Phủ!

.

Hoa bây giờ:  Xa Hoa!

Mộng bây giờ:  Mộng Vỡ!

Ai?  Ai không bỡ ngỡ

khi xe tới đèo Prenn?

.

Đà Lạt thật khó quên

nước mắt mình nhỏ xuống…

Mây Trắng Ngàn Năm Bay Vẫn Bay

Cái gì không còn nữa

là nó đã mất rồi!

Người lên Đà Lạt chơi

vui, đó là mục đích!

.

Đà Lạt xưa là Địch!

là đất đai Hoàng Triều,

những cột trụ đã xiêu,

để chi cho bẩn mắt?

.

Núi, rừng, coi như rác!

Núi, san bằng cất nhà!

Rừng, đốn bỏ trồng hoa!

Thung lũng, làm sòng bạc!

.

Lên đây để ca hát,

để thấy tận mắt mình:

Đà Lạt thời hòa bình

nó có ông Chủ Mới!

.

Chiến đấu!  Đi!  Đã tới:

Một Đà Lạt Bây Giờ.

Đẹp!  Hoành Tráng!  Ngẩn Ngơ

Người người đều hồ hởi!

.

Đà Lạt giống Hà Nội.

Rất là là Nhân Văn…

Không phải nhé Nhân Dân.

Cũng không phải Nhân Bản!

.

Đà Lạt làm Cách Mạng,

vào Sòng Bài đánh bài!

Casino như Tây,

cái Hay nên bắt chước…

.

Núi, Rừng, TA bỏ được,

giữ làm chi áo dài?

Mặc áo quần ngoại lai

là Văn Minh Tiến Bộ!

.

Thầy Thanh Từ đứng ngó

cái Thiền Viện của Thầy,

xa xa những đám mây:

“Bạch Vân Thiên Tải” vậy…

Buổi Sáng Công Viên

Con ngựa tự nhiên như con chim trên nhành cây tự nhiên.

Con ngựa tự nhiên ăn cỏ trong công viên.

Con chim tự nhiên hót trên nhành cây tự nhiên.

Con ngựa không cần bạn, con chim cần có bầy?

.

Ghế đá công viên sáng nay,

tôi nhìn con ngựa, tôi ngó lên nhành cây,

không thấy lá vàng bay dù trời có gió,

gió thổi mặt trời làm má ai hây hây!

.

Thơ tôi buổi sáng thơm lừng tóc,

đa tạ ai kìa bước nhỏ qua đây!

Nếu mà tôi ví mây là tóc

thì tóc của nàng…một áng mây!

.

Người Cảnh Sát đến dắt con ngựa đi,

nó là con ngựa-Cảnh-Sát…

Có hai ba con chim đến đậu trên nhành cây,

con chim cô đơn cũng đã có bầy!

.

Rất tự nhiên tôi có bài thơ-tự-nhiên.

Tôi mở cặp lấy ra tờ giấy chép.

Chữ tôi bay chung quanh em như mây,

em mà ghé mắt thấy: một chữ M duy nhất!

.

Không tự nhiên, trên đời này có thật

một người Tiên đi giữa vườn Bích Câu?

Đà Lạt ơi, tôi nhớ những nhịp cầu

soi bóng nước từ đồi Cù nắng chiếu!

.

Có thể cũng tự nhiên tôi hiểu

tại sao mình yêu Quê Hương quá chừng?

“Lính Yêu Núi Sông Yêu Cả Giai Nhân”

Bầy chim hót trong công viên.  Buổi Sáng!

.

Nếu em nói Tình Yêu Là Lãng Mạn

Tôi biết vì sao sóng Hồ Xuân Hương gợn mãi trong lòng tôi!

Nửa Thế Kỷ rồi Tổ Quốc xa xôi,

Không-Một-Người-Lính-Nào-Thấy-Mình-Không-Có-Tội! 

Cảo Thơm Lần Giở Trước Đèn

“Đêm luôn dài nếu người ta ngủ ít!”

Câu cách ngôn, ai cũng biết…thành thường!

Tôi tỉnh giấc thấy mới một giờ đêm

Thuốc ngủ uống chắc không còn hiệu quả?

.

Câu cách ngôn đã quen không thể lạ

Thuốc thì quen nên đã đến độ mòn?

Có lẽ một phần mình nhớ Quê Hương,

Ba mươi lăm năm vẫn là đêm hôm trước…

.

Nước vẫn chảy sao thời gian không bước?

Hơi thở dài, dài thượt, tại làm sao?

Châm điếu thuốc thả khói huyền lên cao

Làn khói bay không cách nào giữ lại…

.

Đã là cách ngôn, hiểu là lời nói phải,

Mình đã nghe, không làm theo, lỗi ở mình!

Hết dạy học trò tôi được nói linh tinh?

Tôi bày tỏ chút cảm tình vớt vát?

.

Thời gian không bước thì chân tôi đi lạc

Giống như cái phong linh gió hát trong vườn!

Tôi chập chờn như bóng ngựa trong sương

Người xà ích uống ly cà phê quán bên đường vắng ngắt…

.

Hồi xưa Đà Lạt mình có xe ngựa xuống Cầu Đất,

Bắt đầu đường sắt răng cưa về tới ga K’ Rôngpha…

Tôi nhớ ngày xưa rừng núi nở hoa…

Cô gái Thượng nở nụ cười rất đẹp…

.

Tôi về tới Phan Rang, tôi được ngồi bên bếp

Lửa bập bùng hòa tí tách tiếng mưa…

Tôi không làm thơ mà tôi thuộc bài thơ

Của Trần Huyền Trân làm trong một buổi chiều, trong một đêm mưa gió…

.

Em dễ thương ơi, anh đọc đây, nho nhỏ,

Em lắng tai nha, nghe lòng thương bao nhiêu:

“Xa nhau gió ít lạnh nhiều,

Lửa khuya tàn chậm, mưa chiều đổ nhanh!”.

.

Mưa chiều đổ nhanh…

Đôi mắt em long lanh long lanh

Em tìm đọc thêm đi trong trang sách cũ,

Em hôn giùm anh con mắt Quê Hương!

Đà Lạt Dễ Thương Trong Ký Ức

Đà Lạt mùa Xuân đẹp lạ lùng, đâu đâu nhìn thấy cũng là Xuân!  Học trò sau Tết đi vào lớp, Rằm tháng Giêng vầng Nguyệt sáng trưng!

Tôi dạy học trò, thương nhớ lắm…các em vui Tết quên học bài, Thầy đưa câu hỏi em a á…rồi trả lời…em đã đáp Sai!

Thì có sao đâu, ai cũng vậy!   Thầy quên thắt cái cà vạt rồi.  Hết giờ ra đứng hành lang gió nhìn học trò vui trong sân chơi!

Các em nhí nhảnh như chim sáo, Thầy đứng im lìm như cái lồng, buổi sáng trôi qua chiều lại tiếp…Đà Lạt chỉ buồn trong mùa Đông!

Đà Lạt của tôi vài nét phấn, vài con số điểm tránh zéro.  Các em đều giỏi vì con nít, Thầy cũng chưa già, vẫn trẻ thơ!

Không nghĩ tới khi vào Cải Tạo, không nghĩ tới khi ở xứ người, mỗi chiều lành lạnh, đèn chưa sáng, Đà Lạt nghe còn thơm ở môi…

Em ơi có nhớ cây khuynh diệp?  Có nhớ cổng trường gạch xếp ô?  Có nhớ cái sân đường kẽ đứt?  Có nhớ các Thầy, nhớ các Cô…

Tôi nhớ Thầy Cô ai cũng trẻ, mình Thầy Kỳ Quan Lập già thôi, ông ôm cái cặp đi lên lớp, mây trắng đằng sau…mây trắng trôi!

Đà Lạt mùa Xuân thuở tuổi Xuân, Thầy Cô và học trò bâng khuâng…hoa quỳ nở rực đường quanh phố, đào đỏ bay đùa dưới gót chân!

Ôi Đà Lạt đó, sao chừ khác?  Thư học trò sang làm ngẩn ngơ:  “Em biết Thầy không về lại nữa,  Quê Hương mình là Quê Hương xưa!”.

Đà Lạt ơi là chiêm bao à? Có giấc mơ nào không như mưa bay qua…Tôi cầm giấy thấm hai con mắt, tơi tả trong lòng muôn cánh hoa…

Trần Vấn Lệ

©T.Vấn 2023