T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

tùy bút đà lạt

Nguyễn Thiên Nga: HOA NẮNG

Chùm hoa nắng rơi rơi bên khung cửa, ta thẫn thờ đưa tay đón lấy áp lên tim. Tim ấm dần, lan tỏa một mùi hương dịu ngọt. Hương của nắng, của giọt sương mong manh còn sót lại cuối vườn đêm hay hương của chiều qua tím mỏng còn vương trong màu nhớ?! Mắt

Đọc Thêm »

Nguyễn Thiên Nga: Là Một Ngày Anh Đến

“Là một ngày anh đến như ước nguyện của emNgày trời xanh trong vắt như tiếng cười của emNgày mùa đông ấm áp trong vòng tay anh nồng nànMột ngày cho em, cho em một ngày dịu dàng” (*) Đó là lúc anh bước chân vào vườn em ngày bận rộn. Hoa lá ngủ quên,

Đọc Thêm »

Trần Vấn Lệ: Đà Lạt Dễ Thương Trong Ký Ức

Trời Đất Cho Chúng Ta Nước Mắt Đà Lạt, nơi tịnh dưỡng: Tìm sự bình yên cho tâm hồn, Tìm sự thoải mái cho thân thể. Trời Đất cho chúng ta! . Đà Lạt không quá xa cho chúng ta tới đó! Một thời người giác ngộ, thời đó đã đi qua! . Xưa,  Đà

Đọc Thêm »

Nguyễn Thiên Nga: MỘT NGÀY NHƯ THẾ

Bồi hồi giở lại tập thơ viết tay từ thời áo trắng, những dòng mực tím nghiêng nghiêng, mềm mại. Bỗng nhận ra chân dung một TN của “Ngày xưa hoàng thị”: lãng mạn, mơ mộng, hiền hòa… Bỗng nhớ ra có một TN cũng ngại ngần, bồi hồi như TS Trần Dạ Từ khi

Đọc Thêm »

Nguyễn Thiên Nga: THÁNG CÓ SINH NHẬT TÔI

Tháng Hai về… Tôi nghe trong ký ức màu phượng tím dịu dàng vẫn râm ran khắp các nẻo đường phố núi Đà Lạt. Màu tím buồn, màu tím nhớ, màu tím thuở học trò của tôi với nét bút nghiêng nghiêng vụng dại…   Buổi sáng với màu nắng hồng, hồng như đôi má

Đọc Thêm »

Nguyễn Thiên Nga: MONG MANH

Vệt sáng mảnh khảnh, yếu ớt đang cố lách mình qua vòm lá, một chút thôi muốn ngẩng đầu kiêu hãnh với chiều tàn muộn bằng sắc vàng héo hắt. Tia nắng mong manh. Ngọn gió đi hoang vào chiều nhớ, len lén qua tóc mây, ngắm ngày đi chầm chậm. Ngọn gió mong manh.

Đọc Thêm »

Nguyễn Thiên Nga: LẶNG LẼ MỘT CON ĐƯỜNG

Dã Quỳ đã vàng rực khắp sườn đồi. Mùa đông đang chầm chậm đi về trên cao nguyên… Từng tờ lịch nhẹ nhàng rơi…Vậy là sắp đến Noel thật rồi. Thẫn thờ lục tìm trong ký ức, bỗng trở về một vóc dáng, một khuôn mặt thân quen, thật gần và thật xa… Nhẹ nhàng

Đọc Thêm »

Nguyễn Thiên Nga: ƯỚC MƠ

Ước mơ trở thành cô giáo dạy văn đã nhen nhóm trong tôi từ thuở nhỏ, ngay những năm tiểu học. Hàng ngày, buổi sáng tôi đến trường, buổi chiều lại vùi đầu vào những trang sách ở thư viện. Cái góc nhỏ trong phòng đọc dành cho thiếu nhi của Thư viện Đà Lạt

Đọc Thêm »

Nguyễn Thiên Nga: NGỠ NGÀNG MÙA ĐÔNG

Tiễn bạn ra phi trường, ta ngỡ ngàng bởi bạt ngàn đồi hoa vàng đang thắp nắng… Vậy là cao nguyên vào đông thật rồi… Những ngày qua, với muôn ngàn bận rộn và buồn vui đời thường, ta ơ thờ với mùa đi qua và mùa vừa tới. Để rồi sáng nay, hồn như

Đọc Thêm »

Nguyễn Thiên Nga: MIỀN CỔ TÍCH CỦA TÔI

Một ngày, một ngày bình yên. Tôi lạc vào vườn Cổ tích – vườn cổ tích dành cho người lớn, chỉ còn sót lại chút nắng cuối ngày và chiều lên mênh mang sương khói. Có một sợi dây vô hình níu kéo đôi chân tôi dừng lại… Vâng, có một sự đồng cảm đủ

Đọc Thêm »

Nguyễn Thiên Nga: NGÀY XƯA HOÀNG THỊ

Cho tôi một ngày trở lại tuổi mười tám, đôi mươi. Một ngày của những ngày còn hồn nhiên sách vở, còn ắp đầy một trời mộng mơ. Một ngày vui vui với câu hát nghêu ngao ai theo về đầu ngõ để chị ra lườm nguýt, dè chừng… “Em tan trường về, đường mưa nho

Đọc Thêm »

Nguyễn Thiên Nga: BÂNG KHUÂNG CÙNG HOA DẠI ĐÀ LẠT

Đà Lạt – Thành Phố Hoa, danh xưng mỹ miều này đã không còn xa lạ với nhiều người. Đối với du khách, sẽ kích thích sự tò mò và sau đó là sự thích thú. Đối với cư dân phố núi, đó là niềm tự hào. Riêng tôi, tôi chỉ muốn được dàn trải

Đọc Thêm »
Lưu Trữ